Chương 359: Thứ tự
Chương 359: Thứ tựChương 359: Thứ tự
"Thân yêu Vy." Tiêu Thái Lang nửa quỳ bên cạnh cau mày.
Rất hiển nhiên là tên của hai người, chắc hẳn là quan hệ người yêu.
Người nam tên là Thân, còn người nữ là Vy.
"Giết người vì tình sao?" Hoa Lạc hạ giọng nói: "Có khi nào là cô gái tên Tống Tiểu Du này đã cướp người bạn trai tên Thân của Vy, sau đó Vy tự sát, biến thành quỷ đến báo thù?"
Đây là một suy đoán có tính khả thi khá cao.
Tiêu Thái Lang đứng dậy, vừa nhìn khắp bốn xung quanh, anh ta đứng ở đây, cứ luôn có cảm giác như có ai đó đang trốn ở một góc nào, nhìn trộm mình vậy.
"Cầm lấy chiếc nhẫn, rời khỏi đây đã." Tiêu Thái Lang nói: "Trở về hãy nói."...
"Bác sĩ." Tên mập tha thiết mong chờ nhìn Giang Thành, nuốt nước bọt: "Anh ăn chậm thôi, để lại cho tôi mấy con được không?" Anh ta dùng ngữ khí thương lượng hỏi.
"Không được." Giang Thành ném vỏ tôm đi, nhìn tên mập thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Anh mập, ăn những thứ này không tốt cho sức khỏe của anh đâu."
"Hơn nữa... cái này thật sự không ngon." Sau khi nói xong, Giang Thành mút sụp một cái húp hết nước trên ngón tay.
Tên mập: "..."
"Đây là ở trong ác mộng, chứ có phải hiện thực đâu." Tên mập bất đắc dĩ lầm bẩm, hơn nữa đây còn là căn hộ của anh ta.
Nửa giờ trước, bác sĩ lấy ra một hộp tôm càng cay từ đáy tủ lạnh, sau đó mắt sáng lên, nóng lòng muốn hâm nóng tôm càng, lại bảo tên mập nấu hai phần mì ăn liền.
Hắn đặc biệt nhấn mạnh phải nấu chứ không được ngâm, nói rằng ngâm ăn không ngon.
Tên mập dùng nĩa đâm mì trong khi mắt lại nhìn chằm chằm vào con tôm càng trước mặt bác sĩ với vẻ mặt rất buồn bã.
Một cuộc điện thoại vội vã làm gián đoạn khung cảnh hài hòa này.
"Bác sĩ." Tên mập kinh ngạc nói: "Điện thoại đang đổ chuông kìa."
Mỗi phòng ở đây đều được trang bị một chiếc điện thoại cố định, một kẹp một chiếc bút chì được gọt sắc.
Danh bạ ghi số điện thoại của 12 căn hộ, cực kì chu đáo.
Giang Thành lấy hai chiếc khăn giấy lau tay rồi chạy tới, số trên màn hình là căn hộ 404, tòa số 2.
Giang Thành suy nghĩ một chút, rồi vẫy tay ra hiệu tên mập đến nghe điện thoại.
Một lúc sau, phía bên kia truyền đến giọng nói của Tiêu Thái Lang: "Anh Giang." Giọng nói của đối phương nghe có chút kỳ lạ, như đang lo lắng điều gì đó: "Anh không ra ngoài tìm manh mối sao?"
Tên mập vẫn sử dụng bút danh Giang Phú Quý trong phó bản lần này, thân phận là một tài xế xe tải không phải là trẻ mồ côi.
Tên mập nhìn bác sĩ, đối phương ra hiệu cho anh ta.
"Cơ thể tôi không được khỏe, đau đầu." Tên mập nói: "Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, trở về ngủ bù."
"Anh không đi cùng Sở Cửu và Trần Di?" Đối phương như thở phào nhẹ nhõm.
Tên mập dựa theo lời dặn của bác sĩ trả lời: "Không, tôi ở trong phòng một mình, bọn họ... bọn họ đều ra ngoài tìm kiếm manh mối rồi."
"Phù-" Hơi thở của Tiêu Thái Lang đột nhiên trở nên gấp gáp: "Anh Giang, bây giờ anh hãy nghe tôi nói đây, vừa rồi chúng tôi đã đi đến một trung tâm mua sắm, chính là nơi làm việc khi còn sống của con quỷ trong căn hộ của tôi, chúng tôi... chúng tôi đã gặp cô ta, cô ta tên là Tống Tiểu Du, ngụy trang thành bà chủ cửa hàng để lừa gạt chúng tôi, sau đó còn đã giết chết Ngọc Lan."
"Chúng tôi tìm thấy một chiếc nhẫn trên thi thể của Ngọc Lan, rồi sau khi quay trở về, thông qua một số thông tin trên chiếc nhẫn, đã tìm được một chút manh mối trong nhà."
Tiêu Thái Lang nói rất nhanh, như thể có ai đó đang thúc giục anh ta từ phía sau vậy, anh ta kích động nói: "Anh Giang, hãy nghe tôi nói, chúng tôi đã tìm ra thứ tự bị hại của những con quỷ trong các căn hộ."
"Ngọc Lan hẳn không phải là người chết đầu tiên, người gặp tai nạn đầu tiên phải là ở tòa số 1 của các anh! Căn hộ 607 của tòa số 1!"
"607?" Giọng nói của tên mập chợt thay đổi.
"Đúng, chính là 607." Tiêu Thái Lang nói: "Là Sở Cửu! Sở Cửu đã chết rồi, cô ấy là quỷ! Là quỷ!"
Trong lòng trào dâng một cơn ớn lạnh, tên mập nhìn bác sĩ, phát hiện nhiên đã ứng nghiệm rồi.
"Tuyệt đối, tuyệt đối không được ra ngoài!" Tiêu Thái Lang nói: "Bây giờ tôi sẽ mang bằng chứng đến tìm các anh, Hoàn Diên Ninh và Hoa Lạc đã đi thông báo cho những người khác rồi."
"Được." Tên mập liên tục gật đầu: "Vậy anh hãy cẩn thận một chút."
"Anh hãy ghi nhớ lại số này, chúng tôi có hai chiếc điện thoại, chiếc này là của tôi, để tiện cho chúng ta có thể liên lạc với nhau."
Tên mập giơ bàn tay mũm mĩm của mình lên, viết một dãy số vào cuốn sổ, sau khi xác nhận với Tiêu Thái Lang là chính xác thì cúp điện thoại.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành, dùng giọng điệu không khỏi hoảng sợ nói: "Anh đã nói đúng, Sở Cửu kia... Sở Cửu kia là quỷ!"
"Có lẽ... có lẽ Trần Di cũng đã chết rồi."
Điều này cũng giải thích cho việc tại sao ngày đầu tiên lại có nhiều người gặp quỷ đến như vậy, nhưng lại không có một ai phải chết.
Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nói với tên mập: "Đừng hoảng, hai người bọn họ có ở bên cạnh chúng ta đâu, anh hoảng cái gì?"
"Nhưng tôi có cảm giác bọn họ sắp quay trở về rồi." Tên mập nhỏ giọng nói, đồng thời nhìn về phía cửa, dường như là rất sợ đột nhiên sẽ có giọng nói của Trần Di, hoặc là Sở Cửu vang lên sau cửa.
Theo thông tin được Tiêu Thái Lang tiết lộ, người ở tòa số 2 đã xác nhận được danh tính của con quỷ kia, chính là con quỷ trong phòng của Tiêu Thái Lang.
Tên của quỷ là Tống Tiểu Du, từng làm việc ở một trung tâm mua sắm.
Cái giá phải trả là Ngọc Lan đã chết.
Ngay lúc tên mập không nhịn được muốn nói tiếp.
Cánh cửa, đã vang lên.
"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa tuy tương đối nhẹ nhưng lại rất gấp gáp, dường như người đến không muốn gây ra quá nhiều tiếng động, nhưng lại không thể đè nén sự lo lắng trong lòng.
"Anh Giang." Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi rất khẽ.
Là Tiêu Thái Lang!
Đứng dậy, tên mập lập tức đi mở cửa.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới là có người còn nhanh hơn mình, kéo Giang Thành nhìn chằm chằm vào cửa, hơi nhíu mày.
Tên mập lập tức bình tĩnh lại, nhìn bác sĩ và cánh cửa bằng ánh mắt nghỉ ngờ.
Giang Thành quay đầu nhìn điện thoại, một lát sau, sắc mặt trở nên u ám.
Tiêu Thái Lang ở ngoài cửa có vẻ rất lo lắng, hướng về phía cửa thì thầm: "Anh Giang, là tôi, Tiêu Thái Lang, nhanh mở cửa ra."
"Nếu như lát nữa Sở Cửu và Trần Di trở lại, thì tiêu đời!"
"Anh có nghe thấy không?" Tiêu Thái Lang vội vàng nói: "Anh Giang, nhanh mở cửa ra!"
Giọng điệu cuối cùng của anh ta thậm chí còn có chút cầu xin.
Sau đó, điện thoại chợt đổ chuông, khiến tên mập đang tập trung cao độ giật nẩy mình.
Nhìn chằm chằm vào con số hiển thị trên màn hình, tên mập dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sau vài giây, âm thanh ngoài cửa đột nhiên dừng lại, tiếng điện thoại cũng biến mất, thay vào đó là một âm thanh ma sát kéo dài không thể giải thích được.
Giống như có ai đó chân không hề rời khỏi mặt đất, ma sát đi dọc hành lang.
Hơn nữa... cực kỳ không cam tâm.
Tên mập có thể tưởng tượng ra, dáng vẻ quay lại ba lần trong một bước của đối phương.
May mắn thay, tiếng bước chân đã càng ngày càng xa, rồi cuối cùng biến mất.
Lại đợi thêm mười phút, cho đến khi không còn một tiếng động nào nữa, tên mập hỏi Giang Thành bằng giọng rất nhỏ: "Bác sĩ." Anh ta ra hiệu bằng miệng, nhăn mặt, gần như muốn khóc: "Anh làm thế nào... làm thế nào đã nhìn ra được?"