Chương 360: Nhạc chuông
Chương 360: Nhạc chuôngChương 360: Nhạc chuông
Hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt Giang Thành cũng dịu đi rất nhiều, liếc nhìn điện thoại bên cạnh tay một cái, nói: "Thời gian không đúng." Hắn giải thích: "Từ lúc nó đặt điện thoại xuống, cho đến lúc gõ cửa, khoảng cách thời gian còn chưa đầy bảy phút."
"Giọng nói của nó mặc dù nghe có vẻ gấp gáp, nhưng hơi thở lại rất ổn định, nếu nó không phải chạy đến đây, thì ít nhất cũng phải là chạy lên tầng."
"Hơn nữa bọn họ vừa mới chết một đồng đội, cho nên dù có vội đến đâu cũng không thể nào dám đi thang máy một mình, vậy thì với khoảng cách giữa hai tòa nhà như vậy." Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn tên mập nói: "Nó là bay đến đây sao?"
"Cho nên... cái tên vừa rồi gọi điện thoại là quỷ?" Tên mập nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy toàn thân không ổn.
Giang Thành suy nghĩ một chút, đáp lại: "Cũng không nhất định."
Tên mập nhìn vào mắt bác sĩ, một lúc sau, dường như hiểu được phần nào suy nghĩ của bác sĩ, liền nói theo sự hiểu biết của mình: "Bác sĩ, ý của anh là người vừa gọi điện đến có thể không phải là quỷ, là Tiêu Thái Lang thật, nhưng quỷ đã chặn được cuộc điện thoại nên biết Tiêu Thái Lang sẽ đến đây, vì thế đã đến trước Tiêu Thái Lang một bước, mạo nhận làm anh ta đến tìm chúng ta."
Giang Thành im lặng hồi lâu không nói gì.
Tên mập nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt bác sĩ, thậm chí anh ta còn có ảo giác rằng bác sĩ không phải là con người mà là một người máy cực kỳ thông minh được tạo ra bởi công nghệ tương lai.
Hắn tỉnh vi như một cỗ máy, nhưng cũng cực kì vô liêm sỉ, quan trọng là còn không cần sĩ diện, bất luận là người hay là quỷ, muốn lừa gạt hắn một lần, cũng rất khó.
"Tôi nghĩ chỗ Tiêu Thái Lang thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi." Giang Thành nói.
"Ngọc Lan cũng chết rồi?" Tên mập chớp chớp mắt hỏi, bác sĩ nói xong lời này, anh ta bây giờ cũng không biết rút cuộc nên tin ai.
"Tôi không biết." Giang Thành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng tôi cảm thấy thời gian yên bình đã quá lâu, đã đến lúc phải xảy ra động tĩnh gì đó rồi."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Giang Thành đi một vòng trong nhà, sau khi không thấy có gì bất thường, tiện tay rót cho mình một cốc nước, uống liền mấy ngụm, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.
Im lặng một lúc, trong hành lang lại vang lên tiếng động, đó là tiếng bước chân rất khẽ rất khẽ, người đến có vẻ rất cẩn thận.
Một hồi tiếng gõ nhẹ vào cửa vang lên, nhưng đó không phải là cánh cửa nhà bọn họ, có vẻ như vẫn còn cách một đoạn.
Tên mập lập tức nhận ra, đây là có người đang gõ cửa nhà 610, là căn hộ của bác sĩ.
Sau đó, loạt tiếng bước chân rất khẽ rất khẽ đó lại đi đến căn mà bọn họ đang ở, tiếng gõ cửa lại vang lên: "Cộc, cộc, cộc."
Một lát sau, một giọng nói cực khẽ vang lên: "Anh Giang." Giọng nói hơi thở hổn hển, như thể vừa trải qua một cuộc vận động kịch liệt, kiểu như chạy lên cầu thang chẳng hạn.
"Anh có ở đó không?"
Đó là giọng của Tiêu Thái Lang.
Lại nghe thấy giọng nói của Tiêu Thái Lang lần nữa, cả người tên mập có một loại cảm giác không thích ứng, anh ta nhìn sang bác sĩ, không dám nói lời nào.
Quyền lựa chọn ... vẫn nên thuộc về bác sĩ thì hơn.
"Anh Giang." Tiêu Thái Lang ngoài cửa có vẻ hơi lo lắng: "Anh Giang, anh có nghe thấy tôi nói không?"
Khoảng 10 giây sau, Tiêu Thái Lang dường như đã từ bỏ bọn họ, tiếng bước chân bắt đầu rời đi, sau đó khi đến cầu thang, thì bắt đầu chạy xuống.
Tên mập chợt cảm thấy có hơi hối hận, xem ra Tiêu Thái Lang này mới là thật.
"Bác sĩ." Tên mập thở dài nói: "Tôi thấy Tiêu Thái Lang này chắc là thật, nếu không cũng đã không dứt khoát rời đi như vậy."
Dù sao thì trước đó Tiêu Thái Lang cũng không quen biết với bọn họ, cho nên sau khi phát hiện trong nhà không có người, lập tức rời đi mới là lựa chọn hợp lý nhất.
Còn cái tên giả mạo trước đó lại quá cố chấp.
Sau khi thấy bác sĩ không lên tiếng, tên mập tiếp tục thuyết phục: "Bác sĩ, sao chúng ta không rời khỏi đây trước đi, ở đây ... ở đây có quá nhiều chuyện kỳ quái rồi."
"Nhf?fnna đầng đôi khác cá thể đã auav lai nói chuvên với bon ho. nói không chừng có thể lấy được một ít manh mối. Nói thật nhé, bác sĩ, phó bản lần này mang lại cho tôi một cảm giác cứ kỳ lạ thế nào ấy."
Vừa nghĩ đến đêm đầu tiên đã có ba con quỷ xuất hiện, cả người tên mập chợt cảm thấy không khỏe, hơn nữa hiện vẫn còn chưa rõ rút cuộc là đã có quỷ trà trộn vào hay chưa.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Sói ngoài chuồng cừu không đáng sợ, nhưng sói đội lốt cừu lẻn vào chuồng cừu, mới đáng sợ.
Giang Thành suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy tên mập nói có lý, liền gật đầu nói: "Được."
Tên mập tiến lại gần cửa, trước tiên thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài một lúc.
Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, đến một cơn gió cũng không có, trên cánh cửa nhà đối diện lặng lẽ dán thông báo cho thuê nhà.
Ngay khoảnh khắc tên mập đặt một tay lên tay nắm cửa, định ấn xuống.
Giang Thành lại kéo anh ta lại.
Nhìn vào mắt bác sĩ, tên mập cảm thấy hắn đang suy nghĩ quá nhiều rồi, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Đi theo bác sĩ, tên mập do dự một lát rồi nói: "Bác sĩ." Anh ta thì thầm hỏi: "Anh lại nghĩ ra điều gì phải không?"
Giang Thành không trả lời, đầu tiên hắn nhìn về phía cửa, sau đó yên lặng cầm điện thoại bắt đầu bấm số, tên mập ở một bên chớp chớp mắt.
Sau khi nhìn thấy dãy số bác sĩ bấm xong, biểu cảm của tên mập bắt đầu trở nên cổ quái.
Ngay khi bác sĩ bấm xong con số cuối cùng, nhạc chuông đột nhiên vang lên.
Nhạc chuông điện thoại.
Ánh mắt của tên mập chợt run rẩy, lập tức nhìn về phía cửa.
Nhạc chuông ... vang lên ngay sau cánh cửa!
Vị trí ở bên dưới một chút.
Chỗ đó chính là điểm mù của mắt mèo.
Trong lúc nhất thời, tên mập dựng hết cả tóc gáy, anh ta hoàn toàn không có dũng khí bước tới để nhìn qua mắt mèo, sợ nhìn thấy cảnh tượng nào đó sẽ khiến trái tim của mình ngừng đập. Giả dụ như một con ác quỷ với cái miệng cười toe toét và mái tóc rối bù, hay chỉ đơn giản là một con mắt đẫm máu.
Cho dù là cái nào thì cũng đều quá kích thích rồi.
Tên mập lập tức quay người lại nhìn bác sĩ, phát hiện bác sĩ đang cầm điện thoại nhìn chằm chằm ra cửa, sắc mặt... cũng không khá hơn mình bao nhiêu.
Quỷ ... hoàn toàn chưa có đỉi, tiếng bước chân rời đi vừa rồi, và tiếng chạy xuống cầu thang đều là dối trá.
Tất cả chỉ là thuật che mắt!
Tiêu Thái Lang lúc trước đến và Tiêu Thái Lang hiện đang trốn ngoài cửa... đều là quỷ!
Tên mập không chút nghỉ ngờ, chỉ cần mở cánh cửa này ra, cái mạng này của anh ta coi như sẽ kết thúc.
Còn rất có khả năng sẽ liên lụy đến cả bác sĩ nữa.
Điều khiến tên mập càng ngột ngạt hơn là sau khi điện thoại reo vài lần thì thực sự đã có người trả lời.
Giang Thành dường như cũng không ngờ tới chuyện này, tay cầm điện thoại run rẩy, tên mập có thể nhìn thấy rõ, nhưng sau đó, Giang Thành vẫn nhấc điện thoại lên, áp sát vào bên tai.
Không ai nói gì.
Cả hai bên đều không.
Trong micro chỉ có tiếng phì phò, giống như hơi thở đã bị đè nén bấy lâu, tên mập trong tiềm thức nghĩ đến những chiếc ống thổi cũ nát, rỉ nước.
Sau đó, không biết mình đã nghe thấy gì, Giang Thành buông điện thoại xuống, sau đó tên mập nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn bắt đầu chảy ra.
Dần dần, mồ hôi lạnh hội tụ thành dòng, trượt xuống men theo hai bên má.
"Bác sĩ." Tên mập hỏi: "Anh ... anh đã nghe thấy gì vậy?"
Trong ấn tượng của tên mập, bác sĩ hiếm khi mất bình tĩnh như thế này, ngay cả khi đối mặt với quỷ giả làm đồng đội, hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh rất tốt.
Có đôi khi, còn có thể tìm cơ hội gài đối phương.
Nhưng lần này...
"Bác sĩ... bác sĩ." Tên mập sắp không nhịn được nữa, anh ta cảm thấy con quỷ đó có thủ đoạn có thể tấn công trong điện thoại?