Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 361 - Chương 361: Livestream

Chương 361: Livestream Chương 361: LivestreamChương 361: Livestream

Lưu Quốc ngẩng đầu lên, sau khi so sánh số nhà ghi trên tờ giấy trong tay với số nhà trên cửa trước mặt, liền chậm rãi thở ra, nghiêng đầu nói: "Chắc là chỗ này rồi."

Khoảng một giờ trước, bốn người ở tòa số 3 đã lục tung căn hộ 503 nơi Nguy Tân Đình ở lên, cuối cùng trong một ngăn kéo rất kín đáo, đã tìm thấy một tấm danh thiếp.

Người trên danh thiếp tự xưng là Giám đốc Triệu, làm công việc kinh doanh liên quan đến kho bãi lưu thông hàng hoá, mặt sau có thông tin liên hệ và địa chỉ văn phòng.

Bọn họ chính là đi theo manh mối này tìm đến được đây.

"Cộc cộc cộc." Lưu Quốc gõ cửa.

Rất nhanh, bên trong có tiếng bước chân vang lên, sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông khoảng 35 tuổi xuất hiện trước mặt họ.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi, quầng mắt hơi thâm, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi thật tốt.

"Vừa rồi là mọi người gọi điện thoại?" Người đàn ông hỏi.

Lưu Quốc gật đầu: "Là tôi."

Ánh mắt qua qua một lượt, người đàn ông liếc nhìn mấy người bên ngoài một cái, đặc biệt là Lục Hoa Tư còn trùm đầu, thì dừng lại hẳn vài giây, rồi mới nhường đường, nói: "Vào trong nói chuyện đi."

Sau khi bốn người bước vào bên trong, phát hiện ra đó là một văn phòng trang trí rất đẹp mắt, toàn bộ đều là bàn ghế bằng gỗ gụ, trước cửa có một bể cá cực lớn, trong đó có vài con cá rồng xinh đẹp đang bơi lội chậm rãi.

Bàn làm việc của ông chủ rộng lớn hoành tráng, trên đó đặt những bộ ấm trà được chế tác tỉnh xảo, vài con trà sủng đủ tạo hình khác nhau lặng lẽ ngồi ở đó.

Bốn người ngồi trên sô pha, người đàn ông tự xưng là Giám đốc Triệu đi tới, vừa xoa xoa mũi, vừa ngồi xuống: "Vẫn là chuyện của Lý Mậu Thân?"

"Đúng vậy." Lưu Quốc bình tĩnh nói: "Chúng tôi đều là bạn của Mậu Thân, muốn đến tìm hiểu một chút..."

"Ha ha." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Quốc và những đạo đức giả nữa, không phải là muốn tiền sao?"

"Lần này muốn bao nhiêu?" Người đàn ông hung ác trừng mắt nhìn bọn họ, dùng giọng đe dọa nói: "Tôi nói cho các người biết, tôi cũng không phải là người ăn chay đâu, đây là lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau..." Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đảm bảo các người không gánh nổi đâu!"

Bề ngoài của mấy người làm rất tốt, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất trên mặt đều rất bình tĩnh: "Lần này chúng tôi tới đây không phải vì tiền." Nguy Tân Đình thuận theo lời anh ta nói: "Anh chắc cũng hiểu, sự việc lúc đó có ảnh hưởng ... rất không tốt."

Người đàn ông hơi ngây người ra một chút: "Các người không phải đến đây để tống tiền sao?"

Nói xong, anh ta nhìn Lục Hoa Tư từ trên xuống dưới mấy cái, như thể cảm thấy với bộ dạng này của Lục Hoa Tư nếu không làm chuyện gì trái pháp luật, thì thật là tổn thất.

Lục Hoa Tư cười toe toét, lộ ra hàm răng nhợt nhạt, khiến người đàn ông sợ hãi vội vàng quay mặt đi.

Sau mấy lần thăm dò, người đàn ông cuối cùng xác định được những người trước mặt không phải như anh ta nghĩ lúc đầu, thái độ cũng dịu đi rất nhiều, không còn phản cảm như lúc đầu nữa.

Anh ta rót cho mỗi người một tách trà, sau đó ngồi xuống, nhấp một ngụm trà và nói: "Thật ra... đối với chuyện của Mậu Thân, tôi cũng rất lấy làm tiếc, các cậu nói xem, một người đang yên đang lành như vậy, nói mất là mất, thật là... haizzz!" Người đàn ông thở dài.

"Khi Mậu Thân xảy ra chuyện, chúng tôi đều không có ở đây." Đôi mắt của Nguy Tân Đình dần dần đỏ lên, giọng nói tràn đầy cảm xúc bị đè nén: "Cũng không kịp đưa tiễn anh ấy lần cuối."

"Cậu em này, may là cậu không có ở đây đấy!" Người đàn ông xua xua tay, vội vàng nói.

"Là sao?" Vô ngẩng đầu lên, hỏi.

Người đàn ông nuốt khan, rồi như nhớ ra điều gì đó, anh ta bước ra cửa, nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Người đàn ông quay lại dường như biến thành một người khác, anh ta vừa sờ vào cánh tay, vừa nói: "Thật ra... thật ra trước khi Mậu Thân xảy ra chuyện, tôi đã cảm thấy cậu ấy có gì đó không ổn rồi."

"Không chỉ có một mình tôi đâu." Anh ta ngẩng đầu lên, lập tức bổ sung: "Mà rất nhiều người xung quanh đầu cảm thấy cậu ấy có gì đó không Lưu Quốc nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này và hỏi: "Không ổn chỗ nào?"

"Nếu như các cậu là bạn của Mậu Thân, chắc cũng biết rõ cậu ấy làm livestream, bây giờ chỉ làm mỗi livestream thôi thì cơ bản không kiếm được tiền, livestream bán hàng mới kiếm được, sản phẩm của Mậu Thân là được cung cấp bởi kho của chúng tôi, việc lựa chọn sản phẩm cũng là do tôi phụ trách."

"Nhưng cách đây một thời gian khi cậu ấy đến chỗ tôi để livestream, tôi đã nhận thấy cậu ấy có điều gì đó không ổn."

"Trạng thái tinh thần của cậu ấy cực kỳ kém, hơn nữa lại còn đa nghỉ như Tào Tháo, lúc nào cũng nhìn về phía sau, ngồi cũng nhất định phải ngồi sát tường, khe hở một tí cũng không được."

"Cho đến một lần, khi chỉ có hai người chúng tôi ở trong phòng, cậu ấy đột nhiên thần bí hỏi tôi rằng tôi có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Đương nhiên là không rồi." Người đàn ông kích động nói: "Lúc đó trong phòng chỉ có hai chúng tôi, tôi còn nhớ rất rõ, chung quanh cực kì yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có."

"Nhưng trông Mậu Thân lại có vẻ như đang rất sợ hãi, cậu ấy nhìn ngó khắp nơi, cả người ngồi co lại trên ghế sô pha, run rẩy không kiềm chế được."

"Tôi vừa an ủi cậu ấy, vừa hỏi cậu ấy rút cuộc có chuyện gì vậy." Người đàn ông thở dài và giải thích: "Tôi còn tưởng cậu ấy livestream áp lực quá, nên khuyên cậu ấy nên nghỉ ngơi một thời gian, đi chơi nghỉ dưỡng đó đây, để thư giãn."

"Nhưng cậu ấy nói với tôi rằng, cậu ấy luôn nghe thấy những âm thanh ma sát kỳ lạ, nhưng mỗi lần đi tìm, đều không tìm thấy nguồn gốc."

"Tôi rất tò mò nên đã hỏi cậu ấy đó là âm thanh ma sát như thế nào?"

"Nhưng cậu ấy lại sững người một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào tôi." Nói đến đây, người đàn ông cũng nuốt nước bọt, như thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt cũng thay đổi theo.

"Anh ta đưa tay ra, móc ngón tay lên, dùng móng tay chậm rãi nắm lấy một nắm tay vịn bằng gỗ của ghế sô pha."

"Kít~"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến Lưu Quốc ớn lạnh sống lưng, sự phản kháng này xuất phát từ trái tim, không liên quan gì đến những cái khác.

"ý ¬^nh là _ móng †av2?" Nauv Tân Đình cau mày hỏi. Khi người đàn ông nói lời này, vẻ mặt của những người khác đều có chút thay đổi, ngoại trừ Lục Hoa Tư đội tất trùm đầu.

Bởi vì không nhìn rõ mặt anh ta.

Mọi người không khỏi nghĩ tới bàn tay quỷ đã tấn công Tiêu Thái Lang.

Bàn tay đó có móng tay dài và sắc nhọn.

Không rõ là nghĩ đến chuyện gì, và cảnh tượng cụ thể đến như thế nào mà khiến người đàn ông sợ hãi, tóm lại, hô hấp của anh ta cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

"Lúc đó tôi rất sợ, liền bảo cậu ấy im miệng đừng nói nữa, nhưng cậu ấy chợt như biến thành một con người khác, đầu tiên cậu ấy hỏi tôi có phải có người trốn trong két sắt của tôi không? Tôi lập tức nói không có, làm sao có thể được chứ?"

"Nhưng cậu ấy không tin, nói rằng âm thanh chính là phát ra từ bên trong đó, không còn cách nào khác, tôi đành phải mở nó ra cho cậu ấy xem."

"Thành thật mà nói, khi mở két sắt, tôi thực sự rất sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp." Người đàn ông vô thức siết chặt bộ đồ, nhớ lại nói: "Nhưng may mắn thay, bên trong chỉ có một số tài liệu."

"Nhưng Mậu Thân lại không chịu bỏ cuộc, lúc thì nói bên ngoài cửa có tiếng ma sát, lúc sau lại khẳng định nói ở trong ngăn kéo, làm sao... làm sao có thể như vậy được chứ?"

Người đàn ông nhăn mặt: "Ngăn kéo chỉ rộng có từng này, làm sao có thể giấu được một người trong đó?"
Bình Luận (0)
Comment