Chương 364: Biến mất
Chương 364: Biến mấtChương 364: Biến mất
Sờ sờ cằm, tên mập một chân bước vào cửa nhà, quay người nói với Giang Thành đang đứng ở hành lang: "Bác sĩ, xem ra anh cảm thấy Trần Di và Sở Cửu, hai người bọn họ đều không có vấn đề phải không?"
Trong phán đoán trước đó, Giang Thành từng nghỉ ngờ một trong hai người, thậm chí là cả hai người đều đã bị quỷ giết, sau đó thay thế bọn họ.
"Không biết." Giang Thành suy nghĩ một lát, lắc đầu, đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nhìn về phía tên mập: "Ít nhất cho đến hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra sơ hở."
"Hai người bọn họ đều cư xử tương đối bình thường." Giang Thành phân tích: "Nếu như tôi là quỷ trà trộn vào trong, vậy thì tôi sẽ tung ra một ít manh mối giả, vấy đục nước lên, hoặc ít nhất cũng sẽ dắt mũi những người khác trong khi thảo luận, để chuyển hướng sự chú ý của mọi người."
"Nhưng anh cũng đã thấy rồi đấy, bọn họ không hề làm như vậy, hơn nữa một phần bằng chứng mà bọn họ tìm thấy cũng đã được hai nhóm còn lại chứng thực."
"Muốn giấu giếm tất cả chúng ta để làm được điểm này." Giang Thành nói: "Rất khó."
"Cho nên bọn họ chắc không phải là quỷ." Tên mập nghe được tin tức này cả người đều phấn chấn hơn rất nhiều, lưng cũng thẳng lên, sống trong cùng một tòa nhà với quỷ mạo danh làm đồng đội, khiến anh ta cảm thấy rất áp lực.
Giang Thành lắc lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, chỉ là khả năng rất thấp, nhưng không thể loại trừ khả năng này, hơn nữa..." Hắn nhìn về phía tên mập, trong mắt đột nhiên biến đổi, khiến tên mập trong tiềm thức chợt bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
"Anh mập." Giang Thành hạ giọng nói: "Nếu như trong số bọn họ thật sự có quỷ trà trộn vào, e rằng chúng ta có thể gặp rắc rối lớn."
Nói xong những lời này, Giang Thành liền rời đi.
Dù sao trời cũng đã tối, ở trong hành lang cũng không an toàn, cho đến khi đóng cửa lại, khuôn mặt Trần Di và Sở Cửu vẫn còn ở trong đầu tên mập.
Hai người bọn họ sắc mặt tái xanh, nụ cười tà ác lao về phía anh ta, đè lên người anh ta, nghĩ đến đây tên mập không khỏi rùng mình một cái.
Sau khi trở về căn hộ của mình, Giang Thành lại lần nữa kiểm tra toàn bộ căn hộ, việc này đã mất đến nửa tiếng, nhưng cũng may, mọi thứ vẫn như lúc hắn rời đi.
Hắn trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường, trước mặt là chiếc điện thoại.
Những cảnh tượng trong ngày đang hiện lên trong mắt hắn như một cuốn phim.
Hắn vô thức cau mày lại, một giọng nói yếu ớt đầy đau đớn của người phụ nữ vang vọng trong sâu thẳm tâm trí hắn, ngột ngạt, day dứt, còn có... sự méo mó như bị xé nát.
"Cứu tôi..." Con quỷ gọi điện thoại đến vài giờ trước nói. ...
"Tích tắc."
"Tích tắc."
Trần Di đang nằm trên giường không nhịn được trở mình một cái, tiếng đồng hồ trên tường đung đưa khiến cô không ngủ được.
Đúng.
Chính là không ngủ được.
Về mặt chủ quan, cô muốn ngủ.
Không giống như những người đồng đội thận trọng của cô, sự hiểu biết của cô về ác mộng và quỷ trong ác mộng khác với bọn họ.
Lúc ban ngày, cô xem xét chỉ tiết những mô tả về quỷ của một số người đêm qua đã nhìn thấy nói, và cô đã phát hiện ra một điểm rất thú vị.
Đó chính là quỷ trong phó bản này không hề xuất hiện một cách lặng lẽ, trước khi chúng xuất hiện, đều sẽ đánh thức con người bằng một số âm thanh đặc biệt.
Ví dụ như... tiếng gõ cửa.
Hơn nữa xét về kết quả, ba người gặp quỷ đêm qua đều vẫn còn sống sót khỏe mạnh, không có ai chết, ngược lại là Ngọc Lan, người an toàn đêm hôm qua lại chết trước.
Cho nên... cô mạnh dạn suy đoán, quỷ xuất hiện vào ban đêm là không thể giết người, ít nhất là không thể giết người ở trong nhà, chỉ cần cô không rời khỏi nhà, vậy thì chắc sẽ không có nguy hiểm.
"Suy cho cùng thì vẫn là lỗ mãng." Nhìn chằm chằm lên trần nhà trên đỉnh đầu, cô thở dài một mình.
Sáng sớm ngày hôm nay, khi trời vẫn còn tờ mờ sáng, sau khi nghe thấy tiếng kêu cứu bất lực của Sở Cửu, cô vẫn không nhịn được, nên mở cửa lao ra ngoài. Có lẽ... đây là thói quen do nghề nghiệp tạo ra.
Trước đây cũng có một người đồng đội đã thuyết phục cô trước khi cánh cửa mở ra rằng, cơn ác mộng là một khu rừng tối tăm vô tận.
Ở đây, những người cầm đuốc sẽ không sống được lâu.
Những suy nghĩ tử tế của bạn sẽ trở thành mục tiêu sống cho những người khác trong bóng tối.
Cô rất biết ơn sự nhắc nhở của đồng đội, cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, nhưng đối với cô, đây đã là một thói quen khắc sâu vào xương tủy.
Nếu như có thể, cô sẽ là người cầm đuốc xua tan bóng tối.
Nhưng điều cô không ngờ là sau khi ra ngoài không lâu, cô lại nhìn thấy đồng đội đã ân cần nhắc nhở mình.
Đồng đội nói rất ngưỡng mộ sự kiên trì của cô, đặc biệt là thiện chí có thể giữ vững ý định ban đầu và không bị ác mộng xói mòn.
Điểm này là rất hiếm.
Anh ấy mời bản thân tham gia một tổ chức có tên là Người Gác Đêm.
Trong mô tả của anh, tổ chức này tương tự như những người bảo vệ trật tự ác mộng, có phần giống với công việc của cô ngoài đời.
"Tôi canh gác trong đêm tối, để càng nhiều người ca tụng bình minh." Cô đưa hai tay ra trước mặt thì thầm vào màn đêm.
Cứ như vậy, cô vỗ nhẹ chiếc gối dưới đầu, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Cô không quen với những chiếc gối mềm nhồi bông mà thích thứ gì đó cứng hơn một chút, tốt nhất là kiểu mạch.
Làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Nửa ngủ nửa tỉnh, cô nghe thấy một âm thanh lúc xa lúc gần, tưởng chừng như không thật cho đến khi... cô đột nhiên mở mắt ra.
Cô nghe thấy... tiếng gõ cửa.
Rất nhẹ.
Hơn nữa nó đã biến mất ngay khi cô nghe thấy rõ.
Nhưng cô chắc chắn rằng đó thực sự là tiếng gõ cửa.
Đồng thời, cô cũng nhận ra đèn trong phòng đã vô thức tắt từ lúc nào, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một chút ánh sáng.
Cô lập tức ngồi dậy, nhìn vào bóng tối mờ mịt xung quanh mình.
Phòng ngủ thông với phòng khách, cửa mở nên cô có thể nhìn thấy Tất cả đồ đạc đều chỉ còn một đường viền màu đen sẫm, như thể chúng có thể tự di chuyển bất cứ lúc nào.
Nín thở, lông mày Trần Di chậm rãi nhíu lại, cô có thể cảm nhận được một cỗ khí tức kỳ lạ bao quanh mình.
Ẩn giấu ngay trong bóng tối.
Cô không lựa chọn rời khỏi giường vì cô cảm thấy thứ đó đang ở rất gần mình, gần đến mức chỉ cần quay người lại gần như có thể chạm vào.
Cổ họng cô vô thức cuộn lên, Trần Di bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi.
Chẳng lẽ là... ở đằng sau lưng mình?
Cô nhanh chóng quay lại nhưng phía sau chỉ có một chiếc bàn cạnh giường ngủ và một bức tường.
Nhưng điều kỳ lạ là cảm giác có người đứng sau cô không hề tiêu tan khi cô quay lại xác nhận mà càng ngày càng mất kiểm soát.
Cô cứ không ngừng lặp lại động tác quay đầu lại.
Nhưng lần nào cũng vậy, đằng sau vẫn chẳng có gì cả.
Cô bắt đầu tin tưởng những gì Giang Thành đã nói, quỷ... quả thực đã đến tìm cô rồi, càng đáng sợ hơn là nó ở ngay bên cạnh cô, nhưng cô lại không nhìn thấy.
Kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cô tựa lưng vào chiếc bàn cạnh giường ngủ, sau đó chộp lấy chiếc điện thoại và nhanh chóng bấm một dãy số.
Sau vài hồi chuông, cuộc gọi đã được trả lời.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói của Giang Thành đè nén rất thấp, dường như cũng biết tình hình của cô không ổn.
"Nó đến rồi." Giọng nói của Trần Di run rẩy, cô liên tục nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm ra nguồn gốc của cảm giác quỷ dị đó.
"Tôi có thể cảm nhận được nó ở ngay phía sau, nhưng tôi không thể tìm thấy nó."