Chương 363: Khách sáo
Chương 363: Khách sáoChương 363: Khách sáo
"Nhưng điều này lại không hợp lý." Tên mập nghỉ hoặc nói: "Nếu như nói Lý Mậu Thân ở tòa số 3 thật sự là bởi vì quay video linh dị mà bị quỷ ám vào người, vậy tại sao lại bị quỷ ở tòa số 2 giết chết?"
"Là video mà anh ta quay có liên quan đến quỷ ở tòa số 2 sao?" Tên mập chớp chớp mắt, nhìn mọi người: "Hay là bởi vì chuyện gì khác?"
"Có khi nào giữa những người này có quen biết nhau không?" Sở Cửu thấp giọng đề xuất.
Nhưng theo như manh mối hiện tại, giữa những người này vẫn chưa tìm ra điểm giao nhau nào, cho nên suy đoán này chỉ có thể tạm thời để sang một bên.
"Chờ một chút." Hoa Lạc dùng hai ngón tay vặn xoắn ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, khẽ nói: "Chiếc nhẫn này là chúng tôi tìm được trên thi thể của Ngọc Lan!"
"Trong miệng của cô ấy, bị một cuộn tóc lớn bao phủ." Tiêu Thái Lang trước đó đã giới thiệu chỉ tiết cho mọi người về diện mạo của Ngọc Lan khi chết, vì vậy Hoa Lạc cũng không nói nhiều thêm nữa.
Bên trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ Thân yêu Vy.
Trần Di nhận lấy chiếc nhẫn từ tay của Nguy Tân Đình, mọi người chuyền tay nhau xem một lượt: "Chữ Thân này... chẳng lẽ là chỉ Lý Mậu Thân?" Tên mập ngẩng đầu hỏi.
Mặc dù không có bằng chứng thuyết phục nhưng mọi người đều cảm thấy rất có khả năng này.
Nếu làm theo những gì Giám đốc Triệu nói, e rằng Lý Mậu Thân mới chính là người đã gây ra rắc rối lớn này, chỉ là không biết tại sao Triệu Giai Gia của tòa số 1 và Tống Tiểu Du của tòa số 2 cũng bị cuốn vào trong đó.
Nhưng bây giờ xem ra giữa những người này có thể có mối liên hệ nào đó.
Chỉ là bọn họ vẫn chưa tìm được ra chìa khóa mà thôi.
Điều cần làm rõ bây giờ là người đại diện cho chữ "Vy" kia là ai, dường như là một phụ nữ, hơn nữa có mối quan hệ không hề tầm thường với Lý Mậu Thân.
Rất có khả năng là bạn gái của anh ta.
Trần Di gợi ý rằng đây có thể được coi là điểm đột phá để tập trung điều tra lại. Sau đó Giang Thành kể ngắn gọn cho mọi người nghe về cuộc gọi từ quỷ mà hắn gặp phải lúc chiều.
Sau khi nghe thấy có quỷ mạo danh mình gọi điện thoại, còn đến tận nhà tìm Giang Thành xong, sắc mặt của Tiêu Thái Lang không khỏi tức giận.
"Tiêu Thái Lang, anh không cần lo lắng." Giang Thành vươn cổ nói với anh ta: "Con quỷ kia sẽ không đến gõ cửa nhà anh đâu."
Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Thái Lang mới hơi khá hơn một chút, nhưng còn không đợi anh ta kịp hỏi tại sao, thì lại nghe thấy Giang Thành nói tiếp: "Nó vốn dĩ đã ở trong nhà anh rồi, còn khách sáo thế làm gì?"
Tiêu Thái Lang: "..."
Tên mập: "... Tình tiết này hình như mình đã thấy qua ở đâu rồi thì phải."
Lưu Quốc sờ cằm nói: "Xem ra dùng điện thoại trong nhà để liên lạc cũng không an toàn, quỷ có thể chặn được thông tin liên lạc của chúng ta, thậm chí có thể dùng điện thoại để đánh lừa chúng ta mở cửa, hoặc là dụ chúng ta ra ngoài."
"Vậy thì cố gắng đừng nói chuyện qua điện thoại, nếu gặp người tự xưng là bạn đồng hành, yêu cầu chúng ta mở cửa, hoặc là ra ngoài vào ban đêm, toàn bộ đều coi là quỷ để đối phó là được."
Đây cũng là một cách khi không còn cách nào khác, chờ đến khi manh mối trở nên rõ ràng hơn được một chút, chắc là sẽ tốt hơn nhiều, dù sao thì hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện, cũng chưa rõ những con quỷ này tại sao lại giết người.
"Vẫn còn một điểm nữa." Giang Thành đột nhiên nói: "Quỷ ở tòa số 1... làm sao lại chết?"
Theo suy luận trước đó, là quỷ ở tòa số 1 giết quỷ ở tòa số 2, còn số 2 lại giết số 3, cho nên quỷ ở tòa số 1 là ngọn nguồn.
Vậy thì con quỷ tóc dài Triệu Giai Gia này... rút cuộc là ai giết?
Manh mối chỉ có bấy nhiêu, có thảo luận tiếp cũng không cần thiết, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, nên mọi người cũng giải tán.
"Đúng rồi." Trước khi rời đi, Nguy Tân Đình đột nhiên nói: "Thời hạn cho nhiệm vụ lần này của chúng ta là bảy ngày." Anh ta giải thích: "Hôm nay lúc chúng tôi quay trở về đã đụng phải chủ nhà, ông ấy đã ngăn chúng tôi lại rồi nói, chúng ta chỉ có thể ở đây đến ngày 14 tháng này, tính thời gian ra, là đúng 7 ngày."
"Là bởi vì tiền phòng của chúng ta chỉ đủ đến ngày 14 sao?" Sở Cửu nhìn anh †a hỏi. "Không phải vấn đề tiền bạc." Nguy Tân Đình lắc đầu: "Tôi cũng có hỏi ông ấy có thể gia hạn thuê thêm hay không, nhưng ông ấy nói không được, bởi vì... nó không cho phép."
"Nó... là ai?" Tên mập kinh ngạc hỏi, nhìn ánh mắt của anh ta, hiển nhiên là đang nghĩ tới một số thứ rất không tốt.
"Tôi không biết." Nguy Tân Đình nói: "Tôi hỏi rồi, nhưng ông ấy cũng chỉ cười cười với tôi, rồi cà nhắc rời đi."
Nhớ lại khuôn mặt tươi cười của ông già què chân, Nguy Tân Đình đến hiện tại vẫn cảm thấy khó chịu.
Khoảnh khắc đó anh ta đã gần như nhận định ông lão kia là quỷ, chỉ là tạm thời còn chưa chạm tới đường ranh giới đó, cho nên ông lão mới chưa tiện trực tiếp giết chết bọn họ.
Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Sau khi cả nhóm giải tán, ai nấy đều vội đi về nơi ở của mình.
Với tư cách là đồng đội thân thiết cùng một tòa nhà, Giang Thành tên mập đương nhiên là cùng đường với Trần Di và Sở Cửu, Trần Di trông có vẻ không thích Giang Thành cho lắm, không chỉ vì vụ KTV phản nội dung khiêu dâm trước đó, mà quan trọng hơn là vì cô cảm thấy Giang Thành là một con sâu mọt vô dụng.
Là loại người chỉ chọn những món hời đã có sẵn.
Hắn không chủ động tìm kiếm manh mối mà chỉ rúc vào một nơi an toàn, chờ đồng đội chia sẻ manh mối.
Càng có nhiều người như vậy thì nhiệm vụ càng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng Giang Thành không quan tâm đến cái trợn mắt của Trần Di, điều đó không hề ngăn cản hắn tiếp cận với Trần Di và Sở Cửu.
Lúc thì hỏi Trần Di tại sao không mặc đồng phục cảnh sát, đồng thời khen bộ đồng phục này đặc biệt tôn da, quan trọng nhất là đề cao khí chất, lúc thì lại nhân cơ hội liếc nhìn thân hình Sở Cửu mấy cái, cảm khái nói trong giai đoạn dậy thì nhất định phải ăn nhiều đu đủ, nếu không có thể sẽ giống như chị Trần Di, làm chậm trễ quá trình phát triển, sau này muốn khóc cũng không được.
"Anh bớt mấy trò này lại đi." Trần Di đứng yên, tức giận gầm lên: "Đừng nói trong tay tôi không có manh mối, cho dù có, cũng không thể nào chia sẻ với loại người như anh."
"Hi hi." Giang Thành nhoẻn miệng, cười cười vui vẻ, sau đó nheo mắt, giọng điệu nham hiểm nói: "Nếu như năm đó cô có bản lĩnh như vậy, thì ñna khâna đến mức để tâi chav trấn mất" Hai người anh một câu cô một câu đối đầu với nhau, cả đoạn đường lại khá náo nhiệt, tên mập và Sở Cửu trợn mắt nhìn nhau, nhưng không chen vào được lời nào, có điều sự hoảng sợ do quỷ mang đến ngược lại đã giảm bớt đi rất nhiều.
Tên mập ban đầu hy vọng có được một số manh mối từ Trần Di, nhưng bây giờ xem ra, thông tin mà bọn họ nắm được cũng rất có hạn.
Dấu sao thì bọn họ chỉ có hai người, không giống như những nhóm khác có bốn người cùng nhau thu thập manh mối.
Mãi đến khi lên đến tầng sáu, Giang Thành mới đột nhiên hạ giọng, như trở thành một người khác, nói với Trần Di: "Đêm nay hãy cẩn thận một chút, quỷ có khả năng sẽ tới tìm cô đấy."
Trần Di hơi ngây người ra một chút, sau đó nhìn chằm chằm Giang Thành, trong mắt mang theo sự dò xét theo bản năng nghề nghiệp, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì Giang Thành đã quay người rời đi, để lại một câu rằng nếu như nhớ tôi thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, rồi biến mất ở góc hành lang.
"Chị Trần Di." Sở Cửu nhìn về hướng Giang Thành rời đi, cổ họng cẩn thận cuộn lên một cái, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Lời anh ấy nói có phải là thật không?"
"Chị không biết, nhưng bất luận có phải là thật hay không, đêm nay chúng ta cũng phải cẩn thận, chị cũng có cảm giác." Trần Di thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Đêm nay... sẽ không yên bình."
"Bác sĩ." Tên mập đi đến bên cạnh Giang Thành, chớp chớp mắt hỏi: "Anh nói đêm nay quỷ sẽ đến tìm Trần Di là thật không? Hay là chỉ hù dọa cô ấy?"
Thu hồi vẻ mặt giễu cợt, Giang Thành nhìn tên mập, bình tĩnh nói: "Trong tòa của chúng ta, cũng chỉ có cô ấy là người duy nhất chưa bị quỷ tìm đến."