Chương 366: Xin nghỉ phép
Chương 366: Xin nghỉ phépChương 366: Xin nghỉ phép
"Hoá ra là thế." Vô gật đầu, nhưng mọi người đều nghe thấy một loại cảm xúc kỳ quái từ giọng điệu của anh ta.
"Chị Trần Di." Sở Cửu nắm lấy cánh tay cô, hỏi: "Chị cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Trần Di lắc đầu. Cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng. Đêm qua, cô bị đụng trúng đầu khi bò dưới gầm giường, ngất xỉu suốt cả đêm, hiện tại vẫn còn sưng một cục trên đầu.
"Cô nói con quỷ đêm qua tới đây có một đôi chân bầm đen à?" Tiêu Thái Lang do dự một chút, sau đó ngẩng đầu, tiếp tục hỏi: "Nó còn có đặc điểm gì khác không?"
Trần Di nhận lấy ly nước mà tên mập đưa qua, uống vào ngụm, sau đó bèn trả lời Tiêu Thái Lang: "Tôi biết anh muốn hỏi gì. Con quỷ tấn công tôi đêm qua khác với 3 con quỷ mà chúng ta từng xác định trước đó. Đó là một con quỷ mới xuất hiện."
Tên mập đứng hình trong giây lát, để rồi lắp bắp bảo: "Nói cách khác... Nơi đây... có tận 4 con quỷ..."
"Là tạm thời có 4 con quỷ..." Ai đó bên cạnh chợt sửa lời.
Tên mập quay đầu lại, nhận ra người vừa nói chính là Hoàn Diên Ninh. Khi phát hiện tên mập nhìn mình, cô vô thức gật đầu chào, sau đó nhìn sang nơi khác.
Từ cô gái luô toản ra một luồng hơi thở bình dị này, tên mập không hề cảm giác được là cô ta đang sợ hãi. Trái lại, trông cô khá là yên tĩnh.
Giang Thành quay đầu nhìn những người khác, hỏi: "Tối qua, mọi người có gặp vấn đề gì không?"
Toà nhà số 2 và 3 rất yên ổn.
Chẳng có ma quỷ nào xuất hiện cả/
Sau khi trao đổi tin tức ngắn gọn, mọi người bèn giải tán. Những cá nhân có phòng trọ tại toà nhà số 2 và số 3 tiếp tục truy tìm manh mối. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Trần Di, Sở Cửu, Giang Thành và tên mập - 4 người trú ngụ trong chính toà nhà này.
Ngồi xổm xuống trước mặt Trần Di, Giang Thành sờ lấy chân của cô ta, quan tâm hỏi: "Cô cảm thấy đỡ hơn không?"
"Tôi không sao." Trần Di đáp.
Sở Cửu cho biết, trong phòng cô có mấy thứ như bông, băng gạc, cồn... Cô sẽ về phòng để lấy chúng; Giang Thành bảo tên mập đi cùng với Sở Cửu sang bên ấy.
Sau khi hai người rời đi, Trần Di nhìn thẳng vào mặt Giang Thành, đột nhiên hạ giọng hỏi: "Tại sao anh biết là quỷ sẽ đến tìm tôi?"
Giang Thành thản nhiên đứng dậy, ngồi xuống cạnh Trần Di, kể cho cô ta nghe về phân tích trước đó của mình. Từng câu, từng chữ của hắn cứ như đang thuật lại một chuyện rất cỏn con vậy.
Sau khi Sở Cửu và tên mập mang theo thuốc và băng gạc trở lại, Giang Thành bèn nhanh chóng khử trùng vết thương trên đầu Trần Di, nhưng cuối cùng cô không cho hắn quấn băng gạc trên đầu mình.
Điều này khiến Giang Thành rất tiếc nuối.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là xác định thân phận của con quỷ Chân dài.
Bốn người cùng nhau lục soát căn phòng, nhưng ngoài một số quần áo, mỹ phẩm và những vật dụng đơn giản hàng ngày khác, họ không tìm thấy manh mối nào đủ để xác định danh tính của hộ gia đình từng sống tại đây.
Sau khi ném chiếc quần jean cuối cùng vào tủ quần áo, Trần Di lắc đầu, nói với Giang Thành ở sau lưng: "Không có gì cả. Xem ra, chúng ta chỉ có thể điều tra danh tính của con quỷ này từ các phương hướng khác."
Giang Thành vừa ra khỏi nhà tắm, trên tay còn cầm theo một lọ tỉnh dầu. Đây không phải hàng hiệu đắc tiền, hình như là loại mà các sinh viên mới ra trường hay dùng.
Trên bàn trang điểm trong phòng tắm có rất nhiều mỹ phẩm. Giang Thành nhìn thoáng qua, đa phần là đồ trang điểm và mặt nạ.
Dựa theo những phát hiện lúc này, họ suy đoán rằng, người sống ở đây ngày trước là một cô gái, còn khá trẻ và có điều kiện tài chính ở mức trung bình nhưng rất chú trọng đến ngoại hình của bản thân.
"Kỳ quái." Giang Thành nhìn quanh căn phòng, khẽ lẩm bẩm.
Vừa nghe được Giang Thành nói vậy, Sở Cửu lập tức nhìn về phía hắn bằng một đôi mắt điểm đạm đáng yêu, khẽ mấp máy môi vài lần mới dám hỏi: "Anh, cái gì kỳ quái vậy?"
Nghe Sở Cửu lên tiếng, Trần Di cũng nhìn về phía Giang Thành.
Kể cả tên mập đứng đằng sau.
"Tại sao trong căn phòng đó không có gương?" Giang Thành nhìn Trần Di, hỏi: "Lúc cô mới đến là đã như vậy rồi à?"
Trần Di gật đầu: "Đúng thế. Lúc mới tới, tôi cũng không nhìn thấy trong đó có gương ấy chứ."
Nhưng Giang Thành vừa mới từ phòng tắm bước ra; bức tường cạnh bồn rửa mặt trống rỗng.
Thật kỳ lạ! Một cô gái trẻ thường xuyên trang điểm, nhưng trong phòng tắm lại không có gương?
Suy nghĩ một chút, Trần Di ngẩng đầu nói: "Trước kia đáng lẽ phải có gương, nhưng vì xảy ra một biến cố nào đó, cô gái kia bèn ném đi tất cả mọi tấm gương."
"Đúng vậy." Giang Thành đáp.
"Chẳng lẽ..." Sở Cửu cẩn thận nuốt nước bọt, nhìn hai người nói: "Là do nhìn vào gương sẽ thấy quỷ, cô ấy quá sợ hãi nên mới vứt bỏ hết mấy tấm gương?"
Với tình hình trước mắt, cách giải thích này khá là hợp lý.
"Nhân tiện." Trần Di dường như chợt nhớ ra điều gì đó, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Hôm qua trên đường về, tôi để ý thấy trước một căn hộ nơi hành lang có đặt một túi rác. Bên trong chiếc túi ấy có chứa rác thải sinh hoạt, ví dụ như vỏ trái cây... Nhưng ngày hôm kia, lần đầu tiên chúng ta vừa mới đến thì tôi không thấy."
Có rác thải sinh hoạt nghĩa là có người sống ở đó; bọn họ có thể đến thử vận may.
Có lẽ người hàng xóm kia sẽ biết gì đó. ...
Căn hộ 717.
Đứng trước cửa, Giang Thành do dự một hồi rồi mới gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Mất một lúc, sau cửa vang lên tiếng dép lê lẹp xẹp. Cửa mở ra một khe nhỏ, để lộ một nửa khuôn mặt của một người phụ nữ.
Khe hở không lớn, từ vị trí của Giang Thành có thể nhìn thấy một sợi dây xích màu bạc đang quấn chặt bên trong. Người phụ nữ này có vẻ rất cảnh giác, còn cài thêm một chốt cửa phía sau cửa chính nữa.
Trong phòng rất tối, Giang Thành đoán là do chủ hộ dùng màn cửa che kín, mà một nửa khuôn mặt lộ ra này cũng đầy vẻ xanh xao, bệnh tật.
"Các người là... Người phụ nữ sau cửa trợn mắt lên, cuối cùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Thành, giọng nói có phần mất tự nhiên.
Giang Thành rất bình tĩnh gật đầu, nói với cô ta: "Xin chào, tôi là người thuê †ra ở đâv bên căn hâ 710 đấv"' Hắn voav đầu: trả về nhía bên kia. Khi nghe đến con số 710, người phụ nữ này chẳng có phản ứng gì đặc biệt cả. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng mà Giang Thành chỉ, sắc mặt của cô bỗng thay đổi đột ngột.
Thở gấp một hồi, người phụ nữ này bèn nói nhanh qua khe cửa: "Không được ở trong căn hộ đó! Cậu phải dọn đi ngay hôm nay, tranh thủ lúc trời còn chưa tối."
"Tại sao vậy chị?" Trần Di trông rất dịu dàng: "Nơi đó từng xảy ra biến cố gì à?"
Có lẽ những gì mà bọn họ vừa thể hiện ra đã gợi lên một ký ức nào đó trong lòng người phụ nữ này. Chần chờ một lát, cô ta tháo sợi dây xích đang cài vào ổ khoá ra.
"Vô nhà nói chuyện." Người phụ nữ mở cửa.
Cùng lúc đó, một mùi gì đó cực kỳ khó chịu tràn ra từ bên trong. Dường như người phụ nữ đã không rời khỏi nhà trong suốt một thời gian rất lâu rồi.
Cả căn phòng tràn ngập một mùi hôi thối thoang thoảng.
Giang Thành và Trần Di đồng thời nhíu mày.
Người phụ nữ bước sang một bên, mời Giang Thành và những người khác vào trong. Chờ khoảng 3 giây, Giang Thành xoay người, kéo lấy Sở Cửu rồi ôm choàng qua eo cô, trông rất thân mật.
Chuyện này xảy ra rất đột ngột, khiến gương mặt của Sở Cửu lập tức đỏ bừng. Cô vô thức muốn đẩy Giang Thành ra, nhưng hắn không cho cô cơ hội đó.
Trước khi kéo Sở Cửu vào phòng, Giang Thành quay sang Trần Di, nói: "Hai người vô ca lẹ lên, đừng có đến muộn. À, nhớ nói với sếp là tôi xin nghỉ phép nhé."
"15 phút." Giang Thành bình tĩnh nói: "Tôi xin nghỉ phép 15 phút rồi sẽ vào làm sau."