Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Bệnh Viện Hoa Nhân

Chương 367: Bệnh viện Hoa Nhân Chương 367: Bệnh viện Hoa NhânChương 367: Bệnh viện Hoa Nhân

Người phụ nữ này cũng chẳng khách sáo gì, sau khi thấy Trần Di và tên mập không định đi vào nhà thì lập tức đóng sầm cửa lại.

Tốc độ ấy nhanh đến nỗi tên mập đang đứng ngoài cửa gần như chưa kịp phản ứng gì.

Trần Di nhìn cửa chính vài lần, sau đó bèn hạ giọng nói với tên mập: "Chúng ta đi thôi."

Trở lại căn hộ 710, Trần Di nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, im lặng đếm thời gian. Tên mập trông có vẻ còn lo lắng hơn cả Trần Di, đến nỗi mồ hôi dần ướt đẫm cả mu bàn tay.

Thời gian trôi qua, tên mập không thể kiên nhẫn được nữa, bèn hỏi thăm Trần Di: "Bọn họ... thật sự sẽ không sao cả à?" Nói xong, anh ta nuốt nước bọt một cái.

Căn hộ đó tạo ra cảm giác khiến tên mập vô cùng bất an, giống như đã lâu rồi không đón nắng và bên trong còn có một mùi kỳ lạ khó mà diễn tả thành lời.

Trong lúc nhớ lại mùi hương phả vào mặt kia, sắc mặt của Trần Di cũng càng lúc càng u ám. Cô từng đi theo một tay lão làng trong ngành đi giám định hiện trường.

Ở nơi đó, cô đã ngửi thấy cái mùi gần giống như vừa ngửi thấy cách đây không lâu.

Chỉ là, không có nồng đến như vậy.

Đó chính là... mùi của tử thi.

Trần Di vẫn còn nhớ, gương mặt của thi thể mà cô từng nhìn thấy năm xưa bị mục nát, nằm úp xuống và hoà lẫn vào tấm nệm, trong khi quần áo trên người cũng bị mất đi màu sắc ban đầu của chúng.

Không thể nào cởi bỏ lớp trang phục của nạn nhân ra, thế nên phía giám định hiện trường phải dùng nhíp để bóc tách từng lớp một. Khi ấy, cô từng trông thấy lũ giòi trắng bò lúc nhúc, vặn vẹo cùng một chỗ, thỉnh thoảng còn gặp cảnh bọn giòi bọ chui tới chui lui thông qua mấy lỗ thủng trên thi thể nữa.

Tình huống khi đó đã gây ra một cú sốc cực kỳ nghiêm trọng đến cô. Sau khi rời khỏi hiện trường, cô ngồi xổm nơi góc tường, nôn nhiều đến mức ói ra mật xanh, mật trắng.

Nhưng sau khi trông thấy vẻ lo lắng trong mắt tên mập, Trần Di cũng chẳng nói rõ với anh †a về tình huống nàv- "Cá lẽ khâng eao đâu " Câ an HỦị: "Chúng ta chờ thêm chút nữa."'...

"Trong nhà bừa bộn quá, hai người cứ ngồi tự nhiên nhé." Người phụ nữ mở lời xã giao.

"Cảm ơn chị." Sở Cửu cư xử rất lễ phép. Cô vẫn luôn là kiểu người như vậy, từ nhỏ đã trở thành "con nhà người ta" theo đúng nghĩa đen.

Bên trong nhà còn tối tăm hơn khi so với sự mường tượng của Giang Thành, vì đáng nhẽ ra chỉ có một tấm rèm dày che chắn cửa sổ thôi mà. Bên cạnh đó, trong góc phòng còn thắp một ngọn đèn nhỏ màu cam.

Trông vật ấy giống như một chiếc đèn ngủ nhỏ mà người ta để phòng hờ khi thức giấc đi tiểu vào ban đêm.

Với ánh sáng lờ mờ này, Giang Thành lướt mắt, quan sát toàn bộ căn phòng. Cách bố trí nơi đây rất giống với căn phòng bên trong căn hộ mà hắn đang ở.

Chỉ là, nơi đây có khá nhiều đồ đạc, khiến không gian có vẻ hơi chật hẹp.

Trong phòng khách có một chiếc ghế sô-pha, nhưng lớp da bóng loáng của nó đã ngã màu xám xịt. Khi dùng tay chạm vào, ngay vị trí tay vịn còn xuất hiện những nếp nhăn.

Nhà bếp ở bên trái, nhà tắm nằm trong góc và phòng ngủ ở bên phải.

Cửa phòng ngủ đang đóng kín.

Sau khi tiếng nước chảy ngừng hẳn, người phụ nữ bước ra từ nhà bếp. Cô ta đặt hai chiếc cốc lên bàn cái bàn trà trước mặt.

"Mời hai người uống nước." Giọng cô hơi khàn.

"Cám ơn chị." Giang Thành đón lấy cốc nước rất tự nhiên, sau đó bèn đưa cho Sở Cửu bên cạnh. Nhìn cô gái trước mặt, Giang Thành hỏi: "Chị bảo là chúng tôi không được ở lại căn hộ 710, tại sao lại như thế?"

Người phụ nữ cầm chiếc cốc lên, uống ừng ực vài ngụm, đặt chiếc cốc xuống rồi nói: "Chủ trọ chắc chắn không nói cho cậu biết rồi, người từng sống trong căn hộ ấy trước đó là một cô gái điên."

"Một cô gái điên à?" Sở Cửu trừng mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

Cô ta gật đầu. Dường như vì sức khỏe yếu, cô ấy chỉ mới nói chuyện vài câu là bắt đầu thở dốc. Hơn nữa, trong phòng cũng không quá lạnh, nhưng người phụ nữ này lại mặc một chiếc áo len cao cổ trông rất dày.

Cổ áo gần như che đến tận cằm.

"Đúng vâv đó là môêt câ đái điên khùng " Dường như cô †a đang nhớ lại một điều gì đó, khiến sắc mặt cứ thay đổi dần: "Các người không biết đâu... Vào ban đêm, cô ấy bắt đầu nổi cơn. Đầu tiên, cô ta chỉ khóc lóc mà thôi, nhưng từ từ sẽ chuyển sang kiểu vừa khóc vừa mắng chửi, mà toàn là mắng chửi bằng những từ ngữ rất chướng tai."

Người phụ nữ thở dài: "Cuối cùng, cô ấy bắt đầu ném vỡ đồ vật. Mà không đơn thuần là đập phá trong nhà đâu, cô ta còn ném đồ đạc ra cả hành lang đấy."

"Các người không tưởng tượng nổi đâu. Cô ấy có một chiếc gương rất to, cao hơn cả một người trưởng thành, lại có khung gỗ lớn bao quanh bên ngoài nữa. Ấy vậy mà, một mình cô ta có thể nhấc chiếc gương đó lên, đập mạnh ngay giữa hành lang, khiến mảnh gương vỡ bắn tung toé đi khắp nơi đấy."

Giang Thành giật nhẹ mí mắt, vì rốt cuộc cũng tìm ra được manh mối khiến bản thân cảm thấy hứng thú rồi.

Tấm gương...

Bên cạnh đó, dường như Sở Cửu đã nhập vai vào hiện trường qua lời kể của người phụ nữ này; trông bộ dáng của cô như rất háo hức để được lắng nghe phần tiếp theo của câu chuyện vậy.

"Chưa hết đâu! Cô ấy còn tháo luôn tấm gương trong nhà tắm ra." Sắc mặt thay đổi nhẹ, người phụ nữ này nhìn về phía Giang Thành, nhấn mạnh: "Là dùng tay không để kéo mạnh tấm gương ra đấy. Khi đó, tôi từng nhìn thoáng qua từ khe cửa, thế nên bắt gặp cô ấy dùng chính hai bàn tay của mình mà nắm lấy mép gương rồi kéo ra. Đôi tay đó đã ướt đẫm máu tươi vì bị mảnh gương cắt trúng."

"Vậy, cô gái điên kia chỉ đập vỡ gương thôi, phải không?" Giang Thành bình tĩnh hỏi.

Người phụ nữ hồi tưởng vài giây: "Về chuyện này thì tôi cũng không biết, nhưng những gì tôi trông thấy thì quả thực là thế. Đèn trong hành lang vốn dĩ rất u ám, mà mảnh gương vỡ đầy trên sàn thì rất là nguy hiểm đấy cậu à. Ngộ nhỡ có người đạp trúng thì sao?"

"Vậy, chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

"Sau đó, mọi chuyện bỗng nhiên lắng dịu xuống, yên tĩnh được vài ngày." Cô dựa vào ghế sô-pha, nhớ lại chuyện ngày trước: "Kế tiếp, cảnh sát đến gõ cửa nhà ấy, không chỉ một lần mà khá nhiều lần, từ sáng đến chiều. Lại tiếp theo sau đó, tôi nghe mấy người hàng xóm khác đồn rằng, cô gái ấy đã chết rồi."

"Tại sao lại chết vậy chị?" "Cô ấy chết trong nhà mình luôn à?" Giang Thành lại hỏi.

"Không, không..." Người phụ nữ vội xua tay, liếm môi giải thích: "Nếu như thế thì tôi cũng không dám tiếp tục ở đây nữa đâu. Nghe nói rằng, cô ấy chết đâu đó bên ngoài."

"Cô ta ở đây được bao lâu rồi?"

"Cũng được một thời gian, khoảng... ước chừng nửa năm." Người phụ nữ nói tiếp: "Nhưng ban đầu, cô ta không có như vậy. Bằng không, chúng tôi cũng không cho phép cô ấy làm phiền mọi người lâu đến thế. Thuê trọ được một khoảng thời gian rồi, sau này cô ta mới lên cơn, cứ điên điên khùng khùng suốt cả một tuần, và sau đó... không có sau đó."

"Vốn là một thiếu nữ trẻ rất xuất sắc, dáng người cao ráo, ăn mặc hợp thời trang... Tôi nghe đồn rằng, cô ấy còn là một người mẫu nữa đấy." Người phụ nữ nói tiếp: "Cô ta có một đôi chân vừa thon vừa dài, khiến ai nấy đều phải ước ao."

Nghe vậy, Giang Thành hít sâu một hơi. Xem ra, đã tìm được con quỷ trong căn hộ 710 rồi. Đó chính là cô người mẫu chân dài bỗng dưng bị bệnh điên mà chẳng rõ lý do.

"Cô ấy tên gì vậy?" Giang Thành hỏi.

Người phụ nữ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Vu Ấu Vy."

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Thành lập tức nhớ đến chiếc nhẫn mà Hoa Lạc tìm được - trên đó có khắc hoa văn với nội dung là Thân yêu Vy.

Thân hẳn là đang ám chỉ Lý Mậu Thân, mà chữ Vy này... có lẽ chính là cô người mẫu tên Vu Ấu Vy.

Bây giờ, mọi dữ liệu đã có mối ràng buộc lấy nhau.

Trong số những kẻ đã chết này, ắt hẳn còn có một mối quan hệ vi diệu nào đó mà cả nhóm chưa tìm ra.

"Trước khi cô nàng tên Vy này nổi điên, chị có thấy dấu hiệu nào đặc biệt không?" Sở Cửu nép mình lại, tò mò hỏi.

"Dấu hiệu à..." Người phụ nữ cau mày, như thể chỉ cần suy nghĩ nhiều một chút là bản thân cô rất mệt mỏi. Cô vươn tay, kéo nhẹ chiếc cổ áo len cao lên một chút.

Vừa vô tình liếc sang, Giang Thành bỗng dưng cứng đờ cả người. Sau đó, hắn bắt đầu thở mạnh một cách mất kiểm soát.

Dường như người phụ nữ này cũng nhận ra gì cả, chỉ nói tiếp: "Tôi thực sự không chú ý là có dấu hiệu gì đặc biệt hay không, nhưng từng nghe nói rằng, trong lúc lấy lời khai thì phía cảnh sát thường nhắc đến một nơi gọi là bệnh viện Hoa Nhân, chẳng rõ là có ý gì."
Bình Luận (0)
Comment