Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 368 - Chương 368: Thật Đặc Biệt

Chương 368: Thật đặc biệt Chương 368: Thật đặc biệtChương 368: Thật đặc biệt

"Bệnh viện Hoa Nhân..." Sở Cửu suy nghĩ một chút, thầm ghi nhớ cái tên này.

"Cảm ơn chị." Giang Thành nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt cảm kích. Sau đó, hắn đứng dậy, vô cùng tự nhiên mà nói: "Chúng tôi phải đi làm, không dám quấy rầy chị nữa."

"Ngồi chơi thêm xíu nữa đi." Thấy hai người chuẩn bị rời đi, người phụ nữ này bèn luồng tay vào áo len, đứng dậy và nói: "Lâu lắm rồi mà chẳng có ai đến nhà tôi chơi cả. À đúng rồi..." Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vỗ đầu, bảo: "Tôi còn có một lá thư góp ý do các cư dân khác cùng nhau viết gởi cho cô gái đó. Để tôi đi lấy cho cậu xem." Nói xong, người phụ nữ bèn tiến về phía phòng ngủ.

Nhưng Giang Thành còn nhanh chân hơn cả cô ta. Hắn phóng gấp vài bước, chặn cô ta lại: "Không dám phiền chị lâu nữa." Giang Thành cười, bảo: "Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ dọn đi vào ngày hôm nay mà."

Đang ngồi trên sô-pha, Sở Cửu nhìn hắn bằng ánh mắt khá nghỉ hoặc.

Có thể thấy rõ, cô nàng rất muốn đọc lá thư kia, vì Trần Di ở căn hộ 710 đã từng cứu cô nàng này trước đó.

Nếu có thể nhanh chóng xác định danh tính và động cơ giết người của quỷ, Trần Di càng có cơ hội sống sót nhiều hơn.

Nhưng Sở Cửu vẫn mím môi nhìn Giang Thành. Trông biểu hiện của Giang Thành như thế, dường như hắn đã ngửi được mùi vị nguy hiểm đâu đây...

Xoạt... xoạt...

Một chuỗi âm thanh ma sát cổ quái vang lên, cường độ không lớn lắm, nhưng vì căn nhà quá yên tĩnh nên tạo ra cảm giác khá đột ngột.

Sở Cửu định thần lại, và ngay sau đó, lập tức nhìn về phía phòng ngủ.

Âm thanh phát ra từ căn phòng ngủ đang đóng kín kia, tựa như có người đang ngồi xổm sau cửa rồi dùng móng tay sắc nhọn cào lên ván cửa vậy.

Sắc mặt Sở Cửu tái nhợt; cô lập tức nghĩ đến con quỷ Móng tay ở toà nhà số 2.

Không như cô, Giang Thành thậm chí còn không thèm nhìn sang phòng ngủ. Hắn vẫn nở một nụ cười hiền lành, như thể bản thân đã bị điếc rồi, chẳng nghe thấy gì cả. mới cứng nhắc quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Thành, cuối cùng mới khàn giọng bảo: "Thật xin lỗi! Mèo nhà tôi sợ người lạ. Ắt hẳn bọn nó đói bụng vì nghe thấy âm thanh của các người.

Một lúc sau, cô ta bổ sung: "Bọn chúng đã không được ăn cơm từ lâu lắm rồi."

Nghe vậy, Sở Cửu rợn cả tóc gáy, thân thể run lên một cách mất kiểm soát. Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của người phụ nữ kia, Sở Cửu hiểu rõ, bọn họ đã chạm trán phải lệ quỷ rồi.

Chẳng những gặp quỷ, mà còn chủ động chạy thẳng vào nhà của quỷ nữa.

Trên thực tế, Giang Thành cũng vừa mới nhận ra chuyện này. Lúc cổ áo của người phụ nữ kia bị kéo xuống, do làn da của cô ta rất trắng nên để lộ hẳn một mảng màu nâu tím ở vị trí phần cằm bên phải.

Kiểu đốm màu thế này chẳng hề xa lạ gì với Giang Thành cả, bởi vì đó là kết quả của sự tắc nghẽn các mạch máu ở phần dưới cơ thể. Sau khi chết, máu sẽ ngừng tuần hoàn, dẫn đến tình trạng thiếu hụt máu vào động mạch tim; các hồng cầu nặng sẽ tích tụ dọc theo mạch máu, chìm xuống xuyên qua huyết tương, khiến làn da bị sẫm thành những mảng màu nâu tím như thế.

Nó còn có tên khoa học là vết hoen tử thi.

Người phụ nữ này đã chết từ lâu rồi, và thứ đứng trước mặt bọn họ bây giờ chính là một con quỷ.

Tình hình đột nhiên trở nên nguy kịch hẳn.

Trong lúc Sở Cửu nhìn chằm chằm, Giang Thành chợt thọt tay phải vào túi quần, sau đó gom góp tất cả những gì mà mình có trong túi rồi nhét vào tay người phụ nữ: "Tôi chỉ còn nhiêu đây." Giang Thành vỗ nhẹ lên mu bàn tay lạnh giá của người phụ nữ theo một cung cách rất xã giao, sau đó chân thành bảo: "Chị cứ giữ lấy để mua thịt cho mèo ăn."

Sở Cửu trừng to mắt khi trông thấy Giang Thành thực sự đưa cho người phụ nữ kia một nắm tiền lớn, có tờ lẻ tờ chẵn, thậm chí còn có vài đồng bạc loé sáng nữa.

Ngay sau đó, Giang Thành xoay người, kéo Sở Cửu đi ra ngoài. Người phụ nữ không hề ngăn cản, nhưng dù có kéo mạnh cỡ nào thì cửa chính cũng không mở ra, dù chẳng hề cài khoá.

Giang Thành không dám quay đầu lại, vừa cố gắng kéo mạnh cửa chính, vừa nói: "Chị gái à, đừng như vậy mà. Bạn bè của tôi vẫn còn tiền, xíu em mang qua đưa thêm cho chị." tên mập: "Bác sĩ?"

Vừa nghe thấy thế, Giang Thành không cố kéo mở cửa nữa, mà thét ra bên ngoài: "Cậu mập, cậu có mang tiền trong người không?"

Một lát sau...

Nhờ có tên mập và Trần Di chia nhau đi lục tung nguyên cả căn phòng của mỗi người lên, rốt cuộc cũng gom góp được hơn 100 tệ, sau đó cả hai bèn nhét tiền qua khe cửa. Cuối cùng, mới "chuộc" được Sở Cửu và Giang Thành ra ngoài.

"Bác sĩ." Đi trong hành lang, tên mập nghiêng người hỏi nhỏ: "Vậy chúng ta chính là... bị ác quỷ tống tiền à?"

Đang an ủi Sở Cửu trong cơn sợ hãi, Trần Di đúng lúc ngẩng đầu lên, nói: "Tiêu bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, miễn tai qua nạn khỏi là được."

Xông pha biết bao phó bản rồi, đây là lần đầu tiên mà tên mập gặp một con quỷ dễ nói chuyện đến vậy, thực sự vừa đưa tiền là thả người. Đúng kiểu, một tay giao tiền - một tay giao người - không cho ký sổ!

"Thật quá đặc biệt rồi!" Anh ta thầm than thở. Ước gì, sau này càng có nhiều con quỷ như thế, để rồi những nhiệm vụ trong Ác Mộng sẽ chuyển biến thành các trò chơi với thể loại giao dịch, kinh doanh, thế chẳng phải sẽ hay hơn ư?

Anh ta không phải là một doanh nhân, nhưng bác sĩ chính là một kẻ có rất nhiều thủ đoạn. Giang Thành vừa không biết xấu hổ, vừa biết gạt người.

"Chị Trần Di." Sở Cửu ngẩng đầu nhìn cô, vội vàng nói: "Vừa rồi, người phụ nữ kia nói quỷ Chân dài trong phòng chị tên là Vu Ấu Vy, làm nghề người mẫu đấy.

"Lúc mới chuyển đến đây, cô ta vẫn còn bình thường, nhưng sau đó chẳng biết vì lý do gì mà lên cơn điên, thường xuyên mắng chửi gì đó vào ban đêm, lại còn ném mấy tấm gương ra khỏi căn hộ nữa"

"Chẳng những thế... còn dính đến bệnh viện Hoa Nhân nữa." Sở Cửu tự siết chặt bàn tay nhỏ của mình, nói một hơi: "Cảnh sát từng đến đây điều tra sau khi Vu Ấu Vy tử vong. Họ thường xuyên nhắc đến bệnh viện này, thế nên nơi đó chắc chắn có manh mối."

Nhân lúc sắc trời còn sớm, bọn họ bèn bắt taxi đi thằng đến bệnh viện Hoa Nhân. Giang Thành đẩy mập mạp ngồi vào vị trí phụ xế, còn bản thân thì ngồi ngay ghế chính giữa ở hàng sau, có cả Sở Cửu bên trái và Trần Di bên tay phải. Khi gặp một vài một khúc cua trên đường, Giang Thành trông như bị nghiêng người theo quán tính, thế là ngã cả cơ thể Thành càng lúc càng bạo dạn áp sát người về phía cô nàng.

Tiếp theo, rốt cuộc thì gã tài xế không chịu đựng nỗi nữa, bèn ho nhẹ một tiếng, thế là Giang Thành mới đứng đắn trở lại.

Đáng nhẽ Trần Di sẽ tung quyền đấm Giang Thành vài cái vì hành vi như vậy, nhưng lúc này, cô chỉ tập trung nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà thôi.

Nhíu chặt đôi mày thanh tú lại, thỉnh thoảng Trần Di còn vươn tay tự xoa nhẹ vai mình, như thể bản thân cảm thấy khó chịu ở đâu đó.

Thế là, cô bèn điều chỉnh tư thế ngồi, dùng tay còn lại để tự đấm nhẹ vào thắt lưng.

Dần dần, Trần Di đột nhiên cảm giác có một bàn tay nào đó đặt lên dùi của mình, chẳng những thế mà còn xoa nhẹ vài cái.

"Di Di." Giang Thành chớp chớp đôi mắt đẹp, quan tâm hỏi: "Cô thấy khó chịu ở đâu à?"

Trần Di lập tức hất tay của hắn ra, đồng thời trả lễ bằng một cái trừng mắt sắc bén.

Sau đó, bàn tay lại chậm rãi bò lên vòng eo của cô, nhéo nhẹ: "À, là cô đang khó chịu ở đây à?" Giang Thành nuốt nước miếng, trông có vẻ như rất đói khát: "Cô cứ quay lưng lại, để tôi xoa... bóp cho cô nhé?:

Gã tài xế nghiêng đầu, liếc mắt tìm mấy đồn cảnh sát ven đường, thậm chí còn tự nhủ mà mình có nên quay đầu xen gay giao lộ đằng trước hay không.

Thấy gã tài xế trông có vẻ bất bình thường, tên mập vội vàng đổi chủ đề, hỏi tài xế vài câu xã giao. Từ đó, hai người cứ chậm rãi tán gẫu một cách ngắt quãng.

Rốt cuộc, tại một ngã ba nào đó, xe ngừng bánh.

Trả xong tiền taxi, thậm chí bọn họ còn không đủ tiền để gọi taxi quay trở về.

Phía trước mặt chính là bệnh viện Hoa Nhân. Theo lời bác tài, nơi đây là bệnh viện cấp huyện. Giang Thành từng đi qua rất nhiều bệnh viện cấp huyện, nhưng theo ấn tượng của hắn thì chẳng có nơi nào trông đồ sợ như nơi này.

"Đi nhanh thôi." Trần Di thúc giục. Sắc mặt của cô trông rất kém, mà lúc nào cô cũng liên tục xoa nắn bả vai mình; phần cổ sau gáy của cô dường như có cảm giác nặng trĩu.
Bình Luận (0)
Comment