Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 369 - Chương 369: Khám Sức Khoẻ

Chương 369: Khám sức khoẻ Chương 369: Khám sức khoẻChương 369: Khám sức khoẻ

Phía sau bãi đậu xe siêu rộng là hai tòa nhà đứng song song nhau, bên trái là tòa nhà chính cao 7 tầng với tấm bảng hiệu bệnh viện Hoa Nhân đứng thẳng tắp nga vị trí trên cùng.

Toà nhà bên phải nhỏ hơn một chút, chỉ có 4 tầng.

Khi đến gần hơn, Giang Thành mới nhận ra sự đồ sộ ban đầu chỉ là ảo giác. Thay vào đó, thảm cảnh tiêu điều và rách nát mới là chủ thể chính của địa phương này.

Sàn bê tông tại bãi đậu xe đầy những vết nứt và vị trí gồ ghề, trông như nếp nhăn trên làn da nứt nẻ của một ông lão vậy.

Hai tòa nhà, chỉ có tòa nhà chính bên trái là vẫn mở cửa, trong khi cửa vào thuộc tòa nhà bên phải lại đóng kín, thậm chí còn có những lỗ to bằng quả trứng vỡ trên mặt kính ở các tầng dưới.

Chúng tựa như những đôi mắt ác ý, nhìn chằm chằm vào người sống đang đến gần.

Bãi đậu xe rất rộng lớn, nhưng không có quá nhiều xe đỗ tại đây.

Thay vì đi vào tòa nhà trung tâm bằng lối vào chính diện, bọn họ chọn cách đi bộ băng ngang qua bãi đậu xe, vì đường này gần hơn.

Khi đi qua cổng bãi đậu xe, tên mập cố ngểnh cổ nhìn vào trong vài lần. Bảng ngăn xe qua lại được nâng cao lên trên, mà trong phòng trực ban chẳng có ai ở đó cả.

Ngoài cuốn sổ đăng ký màu trắng, còn có một cái ly pha lê lớn với nước trà bên trong và nửa gói thuốc lá nằm trên mặt bàn.

Khi mấy người bọn họ bước lên cầu thang tiến vào tòa nhà chính, cánh cửa kính cách đó 5 mét bị đẩy ra - hai nhóm người chạm mặt lẫn nhau.

"Là các người à?" Hoa Lạc - kẻ bước ra đầu tiên - lập tức sửng sốt.

Phía sau anh ta là Tiêu Thái Lang với chiếc ba lô 2 quai trên lưng, đi cùng với Hoàn Diên Ninh kiệm lời.

Giang Thành liếc nhìn chiếc ba lô của Tiêu Thái Lang, đoán chắc thanh đại đao kia ắt hẳn đang nằm bên trong.

Hoa Lạc vốn đã cao hơn Giang Thành, lúc này còn đứng trên bậc thang nên khiến hắn rất khó chịu. Đặc biệt là khi nhìn nhau, Giang Thành luôn cảm thấy đối phương đang coi thường mình.

Sở Cửu không thể kiên nhẫn được, lập tức hỏi ngay: "Tại sao các anh chị cũng đến đây thế?" "Chúng tôi tìm được một đầu mối, sau đó thuận theo đầu mối ấy mà tìm đến đây." Sau khi liếc nhanh bọn họ, Tiêu Thái Lang bèn trả lời: "Xem ra, các người cũng vậy."

"Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé." Giang Thành đề nghị.

Cả nhóm bước vào bệnh viện.

Nơi này dường như không có nhiều bệnh nhân, hoặc có thể là bọn họ đến không đúng giờ cao điểm. Đại sảnh bệnh viện lớn thế này, mà chỉ có một ít bệnh nhân cùng người nhà.

Sau khi nghe Giang Thành kể lại, ai nấy bên toà nhà số 2 đều sáng mắt hẳn lên."Vu Ấu Vy?" Tiêu Thái Lang là người có phản ứng mạnh mẽ nhất.

Anh ta nhìn Trần Di, cao giọng hỏi: "Con quỷ bên trong căn phòng của cô là Vu Ấu Vy à?"

Trần Di nhìn cả đám rồi gật đầu. Hiển nhiên, xem ra nhóm người ở tòa nhà số 2 này cũng đã điều tra ra được manh mối liên quan đến cô người mẫu Vu Ấu Vy.

Dường như Tiêu Thái Lang định nói tiếp gi đó, để rồi bỗng dừng lời một chút trước khi nhìn sang Hoàn Diên Ninh bên cạnh. Rốt cuộc... chính cô ấy mới là kẻ tìm ra manh mối này.

"Chúng tôi tìm thấy một tờ giấy khám sức khỏe trong hộp thư của toà chung cư." Hoàn Diên Ninh lấy một tờ giấy được gấp lại mấy lớp từ trong túi ra, nhưng cũng không đưa cho nhóm người Giang Thành.

"Số căn hộ đối ứng với hộp thư là 404." Cầm tờ giấy khám sức khỏe trên tay, Hoàn Diên Ninh bảo: "Danh tính người nhận là Tống Tiểu Du. Đây là tờ giấy khám sức khỏe của một phụ nữ tên là Vu Ấu Vy. Địa điểm khám sức khỏe là ở đây." Cô quay đầu lại, nhìn về phía sau, ra hiệu: "Bệnh viện Hoa Nhân."

Sắc mặt Sở Cửu dần dần thay đổi. Giấy khám sức khoẻ của Vu Ấu Vy thuộc toà nhà số 1, nhưng lại gửi đến cho Tống Tiểu Du ở toà nhà số 2 nhận giúp.

Có vẻ như hai người này không chỉ quen nhau, mà còn có thể có một mối quan hệ bất thường.

"Chờ một chút." Dường như Hoa Lạc đột nhiên nghĩ tới một chỉ tiết nào đó. Anh ta bèn cắt ngang: "Các người có xác định con quỷ trong căn hộ đó là Vu Ấu Vy à?"

Sau khi nhớ lại những gì mà người phụ nữ ở căn hộ 717 từng kể, Giang Thành đáp: "Ất hẳn là thế..." "Như vậy thì không ổn rồi..." Hoa Lạc Trần Di bằng ánh mắt vô cùng nghỉ hoặc: "Chẳng phải cô nói con quỷ trong phòng cô có đôi chân dài và tương đối gầy sao?"

"Đúng vậy." Trần Di gật đầu.

Theo lời mô tả của người phụ nữ kia, Vu Ấu Vy là một nữ người mẫu có dáng người cao gầy, ngoại hình và vóc dáng rất xinh đẹp, khiến ai nấy đều phải ước ao.

Vậy... có gì đó không ổn à?"

"Nhưng báo cáo khám sức khỏe bảo rằng, Vu Ấu Vy rất béo, kiểu béo như heo đấy." Hoa Lạc đột nhiên nói.

Nghe Hoa Lạc miêu tả, Giang Thành nhíu chặt mày, cầm lấy tờ giấy khám sức khỏe từ tay Hoàn Diên Ninh đưa tới. Sau khi xem vài lần dòng, hắn thấy ngay mục 'cân nặng'.

"143,2 kg!" Ở bên cạnh, tên mập giật thót cả mình.

Con số này gần bằng với cân nặng của anh ta, và dĩ nhiên sẽ không khớp với cách nói là vóc dáng cao gầy mà người phụ nữ kia từng mô tả.

"Chẳng lẽ... bà chị nữ quỷ kia lừa gạt các người?" Tiêu Thái Lang hỏi dò. Đối với hai thành viên có thể bình an vô sự thoát khỏi căn hộ của quỷ, anh ta vốn dĩ rất nghỉ ngờ điều này.

Mà chuyện giật gân hơn nữa chính là, còn có thể dùng tiền để hối lộ con quỷ kia.

Điều này khiến anh ta phải suy nghĩ theo chiều hướng thuyết âm mưu, hoặc là ma quỷ đang lừa gạt bọn họ, hoặc là... Ánh mắt của Tiêu Thái Lang cứ lướt tới lướt lui ở vị trí của Sở Cửu và Giang Thành - ý tứ đã quá rõ.

Hoa Lạc và Hoàn Diên Ninh đều có phản ứng giống vậy. Chẳng những thế, đôi mắt của Hoàn Diên Nình còn phản chiếu lên một vầng ánh sáng màu xanh nhạt, tựa như cô ấy đang đang đeo kính áp tròng có màu vậy.

Lần này, không chỉ có Giang Thành, mà cả Sở Cửu từng đi cùng hắn bước vào căn hộ kia cũng phải lắc đầu, giải thích cặn kẽ: "Em nghĩ là không đâu." Cô ngẩng đầu, phân tích: "Nếu em là con quỷ đó, em sẽ không bao giờ nói láo quá cặn kẽ về mặt hình thể như vậy."

Hoàn toàn chính xác! Nếu nói dối bằng cách này, vậy quá rẻ tiền rồi, chỉ cần chú ý một chút là sẽ dễ dàng lộ ra khuyết điểm ngay.

"Bác sĩ nói thế nào?" Trần Di trầm giọng hỏi.

So với trước đây, toàn bộ khí thế của Trần Di đã yếu đi rất nhiều. Tuy đang bị thương, nhưng cô ta vốn dĩ không nên yếu đuối đến như vậy. Chỉ sau vài tiếng đồng hồ không gặp, cô gái từng có đôi mắt sắc bén này dường như đã già đi vài tuổi rồi, mà ngay cả sống lưng vốn thẳng tắp cũng bắt đầu còng xuống.

Vì manh mối trong tay nhóm Tiêu Thái Lang cũng chẳng nhiều bao nhiêu, nhóm Giang Thành bèn chuẩn bị ra trận, đích thân đi hỏi thăm các bác sĩ tại nơi này.

Vốn tưởng rằng các bác sĩ có lẽ đã quên đi cô gái kia vì thời gian đã qua lâu rồi. Tuy nhiên, một cô y tá mập trong số những nhân viên ở đây vừa nâng gọng kính, vừa cho biết: "Cô gái mà các ngươi đang đi hỏi thăm ấy hả? Tôi vẫn còn nhớ."

Trông cô ta như đang lo lắng gì đó, phải nhìn trái nhìn phải vài vòng rồi mới hạ giọng trò chuyện: "Chẳng phải cô gái đó chết rồi à?"

"Đúng là chết rồi" Giang Thành ngồi xuống trước mặt cô, trong một tư thế tựa như mình đang đại diện cho một phái đoàn nào đó: "Nhưng chúng tôi đang nghỉ ngờ cái chết của cô ấy có ẩn tình khác."

"Chúng tôi đến từ Tổ điều tra sự kiện linh dị." Giang Thành híp mắt, lạnh lùng nói: "Ắt hẳn cô hiểu ý tôi mà, đúng không?"

Cổ họng của người y tá mập giật nhẹ một cái; có lẽ là do một số NPC trong phó bản bị cưỡng ép giảm thiểu trí thông minh, thế nên cô ta lập tức tin ngay những lời bịa nhảm nhí này,

Tất nhiên, đây cũng nhờ vào kỹ năng diễn xuất của Giang Thành.

Suy nghĩ một hồi, cô y tá bép xoay người đóng cửa lại. Đến khi quay về vị trí rồi ngồi xuống, cô ổn định tỉnh thần vài giây, cuối cùng mới trả lời: "Nói thật với các anh chị nhé, từ lâu tôi đã nghĩ cái chết của người phụ nữ đó rất kỳ quái rồi. Trong lần khám sức khoẻ trước đó, suýt nữa chúng tôi đã bị hù chết khiếp đấy."

Cô y tá nhớ lại: "Khi đến đây, cô ấy được mấy người dìu dắt mới di chuyển được. Trông sắc mặt của cô ta rất kém, ôm lấy phần lưng, tựa như là đứng không vững vậy."

"Hình thể của cô ta tương đối gầy, cao lắm là khoảng 60 kg thôi. Nhưng mọi người đoán xem, chuyện gì đã xảy ra?" Câu nói kế tiếp của cô y tá mập khá sốc: "Khi bước lên bàn cân, kết quả cân lại nhảy đến tận 143,2 kg!!!"

"Lúc đầu, chúng tôi còn tưởng bàn cân bị hỏng, nhưng sau khi thay đổi vài bàn cân khác nhau, hóa ra đúng là 143,2 kg thật đấy!" Cô y tá mập liếm môi: "Lúc đó, chúng tôi choáng váng. Nhưng ai có thể ngờ rằng, người phụ nữ vẫn im lặng từ đầu buổi đến giờ lại bật khóc, mà khóc với chất diond vâ cùna thếng khổ. đau đớn tân tâm can đấy! Cô ta quỳ xuống mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin ai đó, bảo rằng xin người hãy bỏ qua cho tôi. Tôi biết sai rồi, xin đừng... đừng cưỡi trên cổ của tôi như vậy nữa!"
Bình Luận (0)
Comment