Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Sống Sót

Chương 371: Sống sót Chương 371: Sống sótChương 371: Sống sót

Dường như cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, tài xế cười hi hi nói: "Đường hầm này có thể tiết kiệm được rất nhiều đường, mọi người đừng lo, tôi chỉ nhấn ga một cái là chúng ta sẽ ra ngoài ngay thôi."

Nhưng rất nhanh, người tài xế đã cười không nổi nữa.

Bọn họ đã chạy trong đường hầm đúng năm phút rồi, lúc đầu thỉnh thoảng có xe ô tô từ bên kia chạy tới, nhưng bây giờ, ngoại trừ ánh đèn trên đầu đường hầm, chỉ có bóng tối vô tận.

Màu đen xung quanh giống như mực dày, nếu nhìn vào, giống như tầm nhìn sẽ bị nuốt chửng.

"Chuyện ... chuyện gì thế này?" Giọng người tài xế có vẻ hoảng hốt: "Đoạn đường này tôi chạy suốt mà, đường hầm từ khi nào lại dài như vậy?"

Đường hầm tất nhiên không có vấn đề gì, vấn đề là nằm ở những người trên xe.

"Bùm!"

Có âm thanh kì lạ phát ra từ nóc xe, như thể bị ai đó dùng tay đập mạnh một cái.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Mẹ kiếp! Âm thanh gì vậy?" Giọng người tài xế thay đổi đầy sợ hãi, anh ta liếc nhìn nóc xe, đôi tay cầm vô lăng bắt đầu run rẩy.

"Từ bỏ đi." Bên tai Giang Thành truyền đến một giọng nói khe khẽ, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Di sắc mặt tái nhợt.

Đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, có thể tưởng tượng được nỗi đau mà cô phải chịu lúc này: "Để tôi xuống xe, nếu không nó sẽ không tha cho mọi người đi đâu."

Giang Thành không nói gì, nhưng ánh mắt lại dời về phía cửa xe, hắn biết Trần Di nói đúng, chỉ cần ném cô ra ngoài, bọn họ sẽ được an toàn.

Dù sao thì... quỷ lần này muốn chỉ có cô.

Cánh tay trái của Trần Di buông thống yếu ớt, chỉ có cánh tay phải có thể cử động được một chút, nhưng rõ ràng là ngay cả cửa xe cô cũng không thể mở được.

Giang Thành chậm rãi đưa tay về phía bên cạnh cửa xe của Trần Di, nhưng ngay trước khi hắn đưa ra quyết định, giọng nói yếu ớt nhưng khẩn ấn của Trần Di lai vana lên. "Đừng do dự nữa." Răng cô va vào nhau lập cập, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

Cô dựa vào vai Giang Thành, nhắm mắt lại, không chú ý tới động tác của tay đối phương, vẫn tự lẩm bẩm như cũ: "Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa. Tôi đã không còn giá trị gì nữa rồi, để lại tôi sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho mọi người."

Giây tiếp theo, Giang Thành cảm giác được người trên vai mình lắc đầu đau đớn, một giọng nói yếu ớt nhưng kiên định vang lên: "Không đáng." Trần Di thở dốc: "Càng là ... vô nghĩa."

Giang Thành đã nắm được tay cầm bên trong cửa xe, lại chợt dừng lại.

Vô giá trị, không đáng, vô nghĩa...

Những từ ngữ bình thường này dường như trở nên sống lại, như tia chớp xẹt qua khắc sâu vào tâm trí hắn, lúc này Giang Thành cảm thấy trái tỉm mình đang co giật kịch liệt.

Đối với hắn, việc vứt bỏ một đồng đội vô dụng cũng không phải là chuyện gì không có tính người, đồng đội đã bị quỷ nhắm tới, nếu mang theo cô thì mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa... việc này là do cô ấy chủ động đề xuất, bản thân không hề ép buộc cô.

Người này sắp chết rồi, bây giờ có làm gì cũng vô ích, nhiều nhất chỉ giúp cô trì hoãn thời gian, hy vọng cô có thể sống sót là rất nhỏ.

Nhưng tại sao... lại cảm thấy như thế này?

Hắn chợt thấy sợ hãi không thể giải thích được, nhìn chằm chằm vào cửa xe như đang nhìn một con thú hoang, giống như chỉ cần mở cửa ra, hắn liền sẽ lạc vào bóng tối bên ngoài.

Chỉ trong chốc lát, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp thậm chí còn át đi tiếng gió ngoài cửa sổ.

Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của người trên vai mình, tay hắn run rẩy, sau đó từ từ rút lại, hắn cũng kéo tay Trần Di từ phía cửa xe, đặt lên đầu gối của mình.

"Cố gắng thêm một chút nữa." Giang Thành một tay ôm cô, tựa cằm lên trán cô, khẽ nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Vì thấp hơn nên hắn cố gắng để Trần Di nghiêng người một cách thoải mái nhất có thể, đồng thời, bầu không khí lạnh lẽo trong xe lan tỏa khắp xe, áp lực vô hình bắt đầu hướng về phía hắn.

"Lái xe nhanh lên!" Giang Thành hét lên với người tài xế đang mất tập Dường như nỗ lực của mình đã có kết quả, sắc mặt Trần Di thần kỳ dịu đi một chút, môi cô dần dần đỏ lên: "Khụ khụ..." Cô ho kịch liệt, khóe môi có một chút bọt máu, cô mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt nghiêng.

Giang Thành run lên vì lạnh, nhưng vẫn không buông tay Trần Di, hắn chăm chú nhìn bóng tối phía trước, trong đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

"Nhìn cái gì?" Khi biết cô đã tỉnh, vẻ mặt Giang Thành lập tức trở nên bất cần, hắn liếc xéo cô một cái, giả vờ hung ác nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi không cứu người không công đâu, hoặc là trả tiền, hoặc là trả sắc, trông cô thế này chắc cũng không có tiền rồi, thế dùng sắc thế chấp đi, ơn cứu mạng của tôi chắc cũng phải đáng giá trăm tám mươi lần chứ, vừa nấy nhân lúc cô ngủ say tôi đã cướp được hơn 20 lần rồi, phần còn lại cứ để đấy, chúng ta ra ngoài sẽ nói chuyện sau."

Trần Di vừa tỉnh, trên mặt hiện đầy vẻ mơ màng, nhưng ngay sau đó cô đã nhận ra rằng chính người đàn ông đang run rẩy vì lạnh trước mặt này đã giúp cô.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi." Giang Thành mở to mắt, có vẻ sợ hãi, sau đó đổi giọng khó thở cầu xin: "Cô để tôi hòa hoãn một chút được không?"

"Cám ơn." Trần Di nhẹ giọng nói.

"Cám ơn thì không cần." Giang Thành hừ lạnh một tiếng: "Chờ ra ngoài rồi, mà gặp phải các cô đi thực hiện nhiệm vụ, chỉ cần bảo đồng nghiệp của cô thả tôi đi là được."

"Tôi rất dễ nhận ra." Giang Thành vẻ mặt rạng rỡ nói: "Tôi có hai nghệ danh, một là Ngân Thương Tiểu Lang Quân, dùng trong các câu lạc bộ nữ sinh, một là Tahiti Bồ Công Anh, chỉ dùng trong các câu lạc bộ phú bà, cô hãy ghi nhớ kĩ, đừng quên là được."

Trước sự ngạc nhiên của Giang Thành, Trần Di như thật sự đã suy nghĩ một lát, sau đó nhìn vào mắt hắn, gật gật đầu: "Được."

Sau khi hơi ngây người ra, Giang Thành từ từ rút tay lại, sau đó nâng cổ áo lên trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, và siết chặt nó hết mức có thể.

Phía trước đường hầm cuối cùng cũng có ánh sáng, Sở Cửu hưng phấn đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: "Chị Trần Di, chúng ta sắp ra ngoài rồi!"

Tài xế cũng bắt đầu nhấn ga, chiếc xe phát ra một tiếng gầm rú điên cuầna. không aiếna tiếng †ayi mà aiếng mêt chiếc ve địa hình đã bị kìm nén bấy lâu.

Nhìn chằm chằm vào ánh sáng cách đó không xa, Giang Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác lạnh lẽo tuy rằng vẫn còn nhưng đã yếu đi rất nhiều, xem ra năng lực của nó cùng lắm chỉ có thể nhốt bọn họ lâu như vậy.

"Anh tên là gì?" Trần Di nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.

Giang Thành liếc nhìn cô: "Hách Soái."

"Tên thật?"

"Tôi thể với cha mẹ mình." Giang Thành giơ ba ngón tay lên.

"Được." Trần Di bất đắc dĩ cười: "Vậy tôi sẽ gọi anh là Hách Soái, cảm ơn anh đã cứu tôi." Cô ngưng lại một chút, nhìn vào mắt Giang Thành nói: "Anh là một người tốt."

Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, Trần Di quay đầu nói tiếp: "Tôi hy vọng anh có thể sống sót, nếu có thể, xin hãy giúp những người khác cũng sống sót."

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thành lập tức thay đổi, lối vào đường hầm ở ngay trước mặt, trong xe có ánh sáng mờ nhạt, nhờ có ánh sáng, hắn nhanh chóng nhìn vào gương chiếu hậu.

Giây tiếp theo, ngay cả hô hấp của hắn cũng ngừng lại, hắn nhìn thấy tất cả quỷ vốn cưỡi trên người Trần Di đều đã xuất hiện, trong tròng mắt thậm chí đã có lòng trắng.

Càng đáng sợ hơn nữa là, nữ quỷ đã thay đổi tư thế, dùng hai chân giẫm lên vai Trần Di, đang bò về phía người hắn.

"Anh Hách." Trần Di mở cửa xe, tiếng gió hú lập tức ập vào, chiếc dây buộc tóc đuôi ngựa bị xé ra từng mảnh, mái tóc đen rối tung trên không.

"Nhất định hãy sống sót!"

Giây tiếp theo, chiếc xe xuyên qua bóng tối, chỉ còn lại cánh tay của Giang Thành ở hàng ghế sau lơ lửng trên không.

Dưới ánh nắng, chiếc xe tung bay đầy bụi.
Bình Luận (0)
Comment