Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Là Ngươi

Chương 372: Là ngươi Chương 372: Là ngươiChương 372: Là ngươi

Xe của tên mập và những người khác đậu ở một ngã ba cách lối ra đường hầm không xa, sau khi nhìn thấy xe của Giang Thành đi ra, đôi mắt u ám của tên mập lập tức sáng lên.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, vốn dĩ chiếc xe của bọn họ đi theo phía sau xe của Giang Thành, nhưng trong đường hầm, chớp mắt một cái, chiếc xe phía trước đã biến mất.

Đèn hậu cũng không thấy đâu nữa.

Tiêu Thái Lang đang ngồi ở ghế phụ lập tức hiểu, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Sau khi ra khỏi đường hầm, Tiêu Thái Lang yêu cầu tài xế dừng lại gần đó, bọn họ tìm được ngã ba này trên đường, tiếp tục đợi ở đây.

Người lái xe bên cạnh không ngừng thúc giục, nói ở đây không được phép đậu xe, nếu bị Cảnh sát giao thông bắt thì sẽ bị phạt tiền.

Nhưng sau khi Tiêu Thái Lang vô tình để lộ một nửa con dao lớn trong túi ra, lời phàn nàn của tài xế lập tức biến mất.

Xe taxi của Giang Thành dừng lại bên cạnh bọn họ.

Trần Di ngồi ở hàng ghế sau đã biến mất.

Không có ai hỏi những câu ngu ngốc như Trần Di đi đâu rồi, mọi người đều tự chủ trầm mặc.

Trần Di đã chết, bị con quỷ nhắm vào cô giết.

Vấn đề rất đơn giản.

Sở Cửu ngồi ở ghế lái phụ bật khóc nức nở, cuối cùng vẫn là tên mập ôm cô xuống, nhìn cô gái đáng thương này, tên mập muốn kể vài câu chuyện cười để dỗ dành cô.

Nhưng anh ta còn chưa mở miệng, thì mắt của mình đã đỏ lên trước, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên người Sở Cửu.

So với Sở Cửu, Giang Thành bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn mở cửa xe bước xuống: "Trở về thôi." Hắn nói với tên mập và Hoàn Diên Ninh bên cạnh.

"Anh thế nào?" Hoa Lạc hỏi, thấy Giang Thành sắc mặt không tốt, còn tưởng rằng hắn cũng bị thương hoặc là bị dọa sợ.

Nhìn lại đường hầm tối tăm, những gì hiện lên trong đầu Giang Thành không phải là cảnh Trần Di bị quỷ khống chế, hay cảnh tượng giây phút cuối cùng trước khi nhảy ra khỏi xe. Mà là vào một đêm cách đây nhiều năm, trong căn phòng riêng tối tăm của một quán bar, nữ cảnh sát với mái tóc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy hét lên với mình một câu.

"Anh nhanh lên!" Cô giả vờ rất tự tin, nhìn chằm chằm vào nam nữ ngồi xổm trong góc, lớn tiếng nói: "Tôi ở đây đợi anh."...

"Khụ khụ... khu..."

Một trận ho dữ dội ảnh hưởng đến vết thương, lồng ngực phập phồng, Trần Di cuộn tròn phun ra một ngụm máu.

Cô từ từ mở mắt ra, xung quanh là bóng tối vô tận, không có bất kỳ âm thanh nào.

Bên dưới lạnh lẽo và ẩm ướt.

Cô miễn cưỡng giơ tay lên, thỉnh thoảng cảm thấy cơn đau dữ dội truyền đến từ cơ thể.

Có vẻ như cô đã bị thương nặng sau khi nhảy ra khỏi xe, cánh tay trái bị treo bất thường, chân có vết trầy xước lớn.

Cô hít một hơi thật sâu rồi ho dữ dội, ho ra một lượng máu lớn.

Tiêu rồi

Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra, một số xương sườn của cô bị gãy, trông như bị cong vào trong, chọc thủng phổi.

Cô cố gắng dùng sức mạnh ý chí mạnh mẽ của mình để đứng lên nhưng cuối cùng lại bị đánh bại bởi cơ thể tàn tạ này.

Cô quỳ xuống đất, thở hổn hển.

Máu từ khóe miệng chảy xuống đất, cô hiếm khi nhếch nhác đến mức này.

Nhưng cổ quái là, cỗ áp lực trên vai ... đã biến mất.

Chẳng có gì đáng mừng cả, xung quanh đây bóng tối vẫn còn đó, mọi âm thanh đều bị chặn lại, hiển nhiên đây không phải là một đường hầm.

Ít nhất... không phải là đường hầm mà cô đã đi vào.

Quỷ vẫn chưa rời đi.

Mà ẩn mình ngay trong bóng tối bên cạnh cô.

Cô thậm chí còn có thể phát hiện ra hơi thở bị đè nén của nó.

Những tên đáng sợ đó có năng lực bóp méo hiện thực, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là lần cuối cùng. Cô cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phương hướng trong trí nhớ, theo suy đoán của cô, bọn họ... chắc là đã thoát thân rồi.

Hy vọng tất cả bọn họ đều có thể sống sót.

Tên mập, Sở Cửu, còn có... cái tên tự xưng là Hách Soái kia.

Trong tâm trí hiện lên khuôn mặt đó, Trần Di nhếch khóe môi, nở một nụ cười không hề đẹp chút nào.

Thật là không trung thực mà, mình sắp chết đến nơi rồi còn không chịu nói ra tên thật.

Có lẽ đúng như những gì hắn nói, chỉ là một tên khốn đi lừa gạt phụ nữ, lừa tiền lừa tình mà thôi.

Sau khi nhìn thấy mình kéo cửa xe, vẻ mặt đắc thắng và không biết xấu hổ ban đầu của hắn đột nhiên thay đổi, hắn bắt đầu trở nên hoảng sợ.

Giống như một đứa trẻ sắp mất đi đồ chơi vậy.

Đó không phải là bộ dạng của... một tên khốn nên có thì phải.

Đôi bàn tay lạnh lẽo từ phía sau vươn ra ôm lấy mặt cô, hay nói đúng hơn là giữ chặt cằm của cô.

Trần Di không hề giấy giụa, cô đã nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau, giống như một ống bễ cũ nát.

Cô từ từ nhắm mắt lại.

Nhưng giây tiếp theo, trước mặt lại có ánh sáng

"Lộc cộc."

"Lộc cộc."

"Lộc cộc."

Tiếng bước chân giòn giã càng ngày càng gần, người tới cũng không nhanh không chậm, một tay đút túi áo gió, tay kia cầm một chiếc ô đen khổng lồ, dưới chân là một đôi giày da màu đen, gót giày giẫm lên mặt đất, bắn ra nước tung tóe.

Vì bị ngược sáng, Trần Di ý thức đang mơ hồ nên không nhìn rõ mặt người đang tới.

Người đên dừng lại trước mặt cô, cách cô khoảng 3 mét.

"Tất cả những người muốn làm hại cô ấy, sẽ chỉ có chết."

Hơi ngây người ra, ánh mắt Trần Di lập tức tập trung lại, giọng nói này có chút quen thuộc, cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi, một lát sau—

"Là ngươi!" Trần Di không khỏi thất thanh nói. "Răng rắc!"

Thân ảnh với phần cổ bị bẻ gãy lắc lư rung chuyển, giây tiếp theo, ngã nhào xuống vũng nước trước mặt. ...

Nhập nhoạng tối, trước khi bầu trời sắp tối hoàn toàn, tại sảnh của tòa số 1, đám người Giang Thành Tiêu Thái Lang cuối cùng cũng đợi được đồng đội của mình ở tòa số 3.

Chỉ là vốn dĩ là 4 người ban đầu giờ chỉ còn lại 3 người.

Lưu Quốc đi phía trước, vẻ mặt ảm đạm đến mức sắp rơi nước mắt.

"Lục Hoa Tư chết rồi." Anh ta tiến lên một bước, nói thẳng vào vấn đầ.

Vừa dứt lời, Vô đứng bên cạnh anh ta liền ngước mắt quét qua mọi người, Sở Cửu ngồi ở một bên, ánh mắt đờ đẫn, tên mập ngồi xổm bên cạnh không ngừng nhỏ giọng an ủi cô.

Trần Di... mất tích rồi.

"Trần Di cũng xảy ra chuyện rồi." Hoa Lạc trầm giọng giải thích với Vô.

Lưu Quốc nghe vậy dừng lại một chút, nhưng Giang Thành lại nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh hãy nói tình hình ở chỗ các anh trước đi."

"Chúng tôi thông qua vị Giám đốc Triệu kia, đã liên hệ với công ty nơi Lý Mậu Thân làm việc trước đây, nhưng công ty bọn họ không muốn tiếp xúc với chúng tôi nên đã cho chúng tôi số điện thoại của một người bạn của Lý Mậu Thân."

"Người bạn này từng là cộng sự của Lý Mậu Thân, chịu trách nhiệm chính về việc quay phim, nhưng sau đó bọn họ đã tách nhau ra vì quy hoạch phương hướng quay video không đồng nhất."

"Lý Mậu Thân muốn làm một số video câu like câu view thu hút người xem." Lưu Quốc nhìn Giang Thành rồi giới thiệu: "Chính là loại linh dị."

"Nhưng bạn của anh ta nhát gan, nói gì cũng không chịu đồng ý, cho nên bọn họ đã tách ra. Nhưng theo lời anh ta, Lý Mậu Thân sau đó đã tìm được một người quay phim khác, nhưng điều quỷ dị là, không lâu sau đó, anh ta nghe tin cả hai người đều đã chết, hơn nữa thời gian tử vong còn đặc biệt gần kề."

"Bởi vì đều là trong cùng một giới, cho nên anh ta cũng biết rõ nội tình chỉ tiết về người quay phim kia, người này tên là Kiểu Vũ, sống ở tầng trên của một quán cà phê cách đây không xa."
Bình Luận (0)
Comment