Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 373 - Chương 373: Kiều Vũ

Chương 373: Kiều Vũ Chương 373: Kiều VũChương 373: Kiều Vũ

"Quán cà phê đó là của anh trai Kiều Vũ, anh ruột, thường ngày nếu như anh ta không có việc gì làm, sẽ giúp quán làm những công việc lặt vặt cho người ta, ban đêm thì ở lại trong quán."

"Các anh đã tới đó rồi?" Giang Thành nhìn anh ta hỏi.

Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Lưu Quốc giật giật một cách mất tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đã tìm được quán cà phê đó, còn gặp được anh trai của anh ta."

"Mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ cực kì tốt, kể từ sau khi Kiều Vũ qua đời, anh trai anh ta bị kích động, nên cũng không quan tâm nhiều đến việc kinh doanh. Hiện tại cửa hàng đó gần như sắp đóng cửa đến nơi rồi, một phần lớn diện tích tầng dưới đã cho người khác thuê."

"Sau khi biết chúng tôi muốn điều tra nguyên nhân thực sự cái chết của Kiểu Vũ, anh trai của anh ta vô cùng phối hợp. Có thể thấy, anh ấy cũng nghỉ ngờ cái chết của Kiều Vũ có điều gì mờ ám."

"Bởi vì mấy ngày trước khi Kiều Vũ qua đời, anh ấy rõ ràng cảm giác được em trai mình có gì đó không ổn. Ban đêm khi ở nhà ngủ, anh ấy thường xuyên nhận được điện thoại của em trai mình ở quán cà phê, lần nào cũng là vì cũng một chuyện. Hỏi anh ấy có phải là đã âm thầm quay lại quán cà phê, nhưng không nói cho anh ta biết phải không."

"Nhưng làm sao có thể chứ?" Lưu Quốc lắc đầu: "Lúc đó đã là đêm khuya rồi, ai mà nhàn rỗi đến mức đêm hôm khuya khoắt chạy đi trêu chọc anh ta chứ? Nhưng nghe giọng điệu của Kiều Vũ, anh ta dường như không hề tin lời của anh trai mình."

"Đầu tiên anh trai cũng không coi trọng chuyện này, chỉ cảm thấy chắc do em trai mình uống rượu say và nói nhảm. Kiều Vũ có thói quen uống rượu. Nhưng về sau, việc này xảy ra ngày càng thường xuyên, có những lúc một đêm mà người anh trai có thể nhận được 5,6 cuộc gọi từ Kiều Vũ."

"Bạn gái anh ta thì cũng vì chuyện này mà suốt ngày cãi vã với anh ta."

"Sau này người anh trai hỏi thăm thì phát hiện Kiều Vũ không chỉ gọi điện cho mình mà còn gọi điện cho tất cả nhân viên làm việc trong quán cà phê, đều hỏi cùng một vấn đề, hỏi có phải ban đêm lén lút quay lại quán cà phê mà không nói cho anh ta biết không."

"Lúc này thì người anh trai đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, nên đã tìm gặp Kiều Vũ và hỏi anh ta rút cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc đầu, Kiều Vũ không chiu nói. còn nhìn anh trai với ánh mắt kỳ la như thể là ban hn đã hợp lực với nhau để lừa gạt anh ta vậy."

"Sau đó, nhìn bộ dáng hốc hác tiểu tụy của anh trai mình, Kiểu Vũ dường như cũng có chút dao động, vẻ mặt cổ quái, thấp giọng hỏi: Tiếng bước chân dưới tầng ban đêm thật sự không phải là của anh sao?"

"Tất nhiên là không! Anh trai anh ta hoàn toàn chưa từng đến, những nhân viên khác cũng vậy!"

Nghe vậy, ánh mắt Hoa Lạc có chút kỳ quái, nhìn Lưu Quốc hỏi: "Ý của anh là Kiều Vũ đã nghe thấy tiếng bước chân?"

Lưu Quốc thở dài một hơi, xoay người gật đầu với Hoa Lạc: "Theo trí nhớ của người đàn ông, Kiều Vũ nói rằng những ngày này anh ta bận rộn biên tập và chỉnh sửa những video mình quay trước đó, thường là bận đến tận sau nửa đêm, loạt tiếng bước chân kia cũng là xuất hiện vào sau nửa đêm."

"Giống như có ai đó đang đi tới đi lui ở dưới tầng."

Lúc này, Nguy Tân Đình vốn đang im lặng liền chen vào nói: "Nhưng điều này căn bản là không thể, theo lời của người đàn ông này, khi lắp đặt nội thất nơi này đều đã cân nhắc đến khả năng cách âm, cho nên dù ban đêm có rất yên tĩnh, nếu như chỉ đi lại bình thường dưới tầng, cũng không thể nghe thấy âm thanh."

"Hơn nữa theo thống kê của người đàn ông đó, quán cà phê của anh ta cũng không bị mất thứ gì cả, không giống như là có kẻ trộm đột nhập."

"Sau đó thì sao?" Tiêu Thái Lang cau mày, hiển nhiên đã có chút sốt ruột.

"Người đàn ông đó mặc dù không tin sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nhưng thấy em trai mình là sợ hãi thật, liền đồng ý ở lại cùng anh ta ngày hôm đó, xem tiếng bước chân rốt cuộc là như thế nào."

"Người đàn ông này cũng khá thận trọng." Lưu Quốc nói: "Anh ta lưu ý chuyện này, lại gọi thêm một nhân viên cường tráng vạm vỡ ở lại với mình."

"Cứ như vậy, ba người canh gác cho đến tận khuya, sau đó vẫn là khi người anh trai ngủ gật, Kiều Vũ liền đánh thức anh ta dậy."

"Lúc đó, sắc mặt Kiều Vũ đã tái nhợt vì sợ hãi, môi run run, nắm lấy cánh tay người đàn ông, giọng run run nói: Đến rồi..."

"Bây giờ người đàn ông và nhân viên cường tráng mà anh ta gọi ở lại lập tức tỉnh táo, nhưng hai người bọn họ nín thở lắng nghe một lúc rất lâu, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào."

"Nhưng Kiều Vũ thì cứ nói, tiếng bước chân vẫn luôn ở đó. Sau đó, naười đàn âng nàv bảo Kiều Vũ ở lai trona nhòng. òn mình dẫn nhân viên cường tráng kia xuống dưới xem thử. Nhưng Kiều Vũ làm sao dám ở lại một mình nên mới cầu xin dẫn cả mình đi cùng."

"Người đàn ông chưa bao giờ nhìn thấy em trai mình cầu xin sự giúp đỡ của ai, anh ta từ nhỏ đã không vâng lời, thuộc loại người sẽ không bao giờ thốt ra từ "phục tùng" cho dù có đánh anh ta mạnh đến đâu."

"Lúc đó thực ra trong lòng người đàn ông cũng có hơi hoảng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài, bọn họ một nhóm ba người, nhân viên cường tráng cầm gậy bóng chày, người đàn ông tự mình cầm một chiếc ghế xếp, chen chúc nhau đi xuống cầu thang."

"Tầng dưới quán cà phê có diện tích rất lớn, bọn họ bật hết tất cả đèn lên, bên trong bên ngoài tìm kiếm tận mấy lần, đừng nói là người, ngay đến bóng quỷ cũng không tìm thấy."

"Sau đó, bọn họ lại đi kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, phát hiện tất cả đều được khóa cẩn thận, không có dấu hiệu cho thấy có người đột nhập vào".

"Nhân viên cường tráng liếc nhìn Kiều Vũ, ngoài miệng không nói gì, nhưng từ ánh mắt của anh ta, chắc chắn là đang nghĩ rằng Kiều Vũ bị bệnh, không phải chứng ảo tưởng, thì cũng là não bị tổn thương do uống rượu nhiều."

"Nơi Kiều Vũ nên đến chính là bệnh viện."

"Kiều Vũ cúi đầu trở lên tầng, nhưng ngay khi bọn họ vừa đóng cửa lại và ngồi xuống, chưa kịp nói gì, cơ thể Kiều Vũ đột nhiên bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về phía bên ngoài cửa."

"Anh trai." Kiều Vũ mồm miệng méo xệch, như thể sắp khóc đến nơi.

"Nó theo lên tầng rồi..."

Tên mập đang tập trung tỉnh thần chăm chú lắng nghe chợt rùng mình một cái, xem ra bị câu chuyện này dọa sợ rồi.

"Tiếp tục." Giang Thành nói.

Lưu Quốc nhìn mọi người, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều giống như mình lần đầu tiên nghe, anh ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

"Nhưng vẫn như cũ, ngoại trừ Kiều Vũ, không ai nghe thấy tiếng bước chân, nói chính xác là không nghe thấy bất kì âm thanh nào."

"Bên ngoài cửa cũng không có ai phải không?" Tên mập thận trọng hỏi.

Lưu Quốc lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn anh ta: "Tôi không biết, nhưng lúc vào phòng cả đêm, không ai dám mở cửa ra nhìn, cho đến tận sáng hôm sau, có nhân viên đến làm việc."

Phản ứng như vậy cũng đúng, Giang Thành gật đầu, nếu là hắn, có lẽ cũng sẽ làm như vậy.

Hắn thậm chí còn đang nghĩ, nếu như đêm hôm đó người đàn ông mở cửa ra, vậy thì liệu anh ta có còn sống đến ngày nay để còn mạng tường thuật cho bọn họ nghe toàn bộ câu chuyện hay không.

"Sau đó, người đàn ông đó định đưa emh trai Kiều Vũ đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Kiều Vũ sống chết không chịu, la hét lên rằng mình không bị bệnh, chỉ là có tiếng bước chân, quán cà phê này bị quỷ ám rồi!"

"Lời này vừa nói ra đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông, anh ta chính là đang chỉ vào quán cà phê này, nếu chuyện này truyền ra ngoài, làm sao có thể kinh doanh được nữa."

"Cho nên tức giận bảo Kiểu Vũ biến đi, mắng anh ta là đồ thần kinh, uống rượu làm hỏng cả đầu óc, không ngờ từ ngày đó trở đi, Kiều Vũ đã thật sự biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được."

"Sau đó nữa thì là cảnh sát tìm đến tận nhà người đàn ông, nói với anh ta rằng em trai Kiều Vũ đã chết."
Bình Luận (0)
Comment