Chương 374: Tiểu phân đội diệt vong
Chương 374: Tiểu phân đội diệt vongChương 374: Tiểu phân đội diệt vong
"Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kì lạ là, cho dù là trạng thái tử vong hay là cách thức tử vong của em trai, viên cảnh sát đến đều giấu kín như bưng, chỉ nói với anh rằng, em trai anh là Kiều Vũ đã chết ở một nơi tương đối xa xôi, cụ thể thì mời anh đến Cục cảnh sát rồi nói."
"Đương nhiên là anh ấy đi theo rồi, viên cảnh sát phụ trách tiếp đón an ủi anh một hồi, sau đó hỏi em trai anh trước khi xảy ra chuyện có dấu hiệu gì không, ví dụ như... có vấn đề gì về tâm thần không."
Nghe vậy, Hoàn Diên Ninh cau mày, xem ra cảnh sát cũng đã phát hiện ra một số tình tiết bất thường, nếu không bọn họ đã không hỏi vấn đề này.
"Tất nhiên người đàn ông đó sẽ không che giấu tình trạng của em trai mình, nhưng điều khiến anh ấy ngạc nhiên là viên cảnh sát phụ trách chỉ ghi chép chứ không chịu tiết lộ bất cứ điều gì".
"Sau khi người đàn ông kể lại một lúc, viên cảnh sát ghi lại sự việc thậm chí còn gọi thêm vài người nữa. Mọi người đều nhìn người đàn ông đó, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên những ánh mắt cổ quái."
"Sau đó, sau nhiều lần yêu cầu của người đàn ông, anh mới biết được rằng em trai Kiều Vũ đã chết ở một quảng trường nhỏ tương đối xa xôi."
"Cảnh sát lấy thêm một số quần áo và ảnh đồ đạc để người đàn ông nhận dạng. Người đàn ông chắc chắn rằng người chết chính là em trai Kiều Vũ của mình."
"Không có ảnh về người chết sao?" Hoàn Diên Ninh hạ giọng, nếu đã tìm được thi thể, dùng ảnh người chết sẽ trực tiếp hơn chứ.
Trừ khi người chết trong tình trạng cực kì thê thảm đến mức không thể xác định được hình dáng bên ngoài, hoặc vì lo lắng cho sức khỏe tỉnh thần của người nhà có thể tạm thời không thể chấp nhận được.
Nhưng Hoàn Diên Ninh phán đoán, anh trai của Kiều Vũ chắc không thuộc loại thứ hai.
Lưu Quốc liếc nhìn cô, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nói tiếp: "Sau đó cảnh sát đưa người đàn ông này sang một phòng khác. Người đàn ông vừa bước vào phòng liền phát hiện trên bàn có một chiếc máy tính xách tay, mà chiếc máy tính xách tay này là do mình đã mua cho Kiều Vũ vào sinh nhật lần thứ 20."
"Đầu tiên ra hiệu cho người đàn ông bình tĩnh lại, sau đó viên cảnh sát ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hít một hơi dài, nhìn anh rất trịnh trọng và tĩnh."
"Viên cảnh sát tìm thấy một trong những tập tài liệu, sau đó bấm vào. Bên trong là một đoạn video tương đối mờ. Khung cảnh xung quanh khá tối, nhưng không tối đen như mực, vẫn còn có một chút ánh sáng."
"Video có lẽ được quay bằng tay, rung lắc khá nghiêm trọng. Tất cả những gì phát ra từ loa tích hợp là tiếng gió rít và tiếng thở gấp của một người."
"Người đàn ông lập tức nhận ra tiếng thở gấp đó là Kiều Vũ." Lưu Quốc nói.
"Camera từ từ quét xung quanh. Người quay video có lẽ muốn để những người sau này có thể xem video biết được anh ta hiện đang ở đâu."
"Dần dần, người ta thấy rõ khu vực này là một quảng trường nhỏ, nhưng có vẻ như người ta không đến đây thường xuyên. Thỉnh thoảng, túi đựng đồ ăn nhẹ hoặc nắp chai nước khoáng và các loại rác thải khác xuất hiện trên mặt đất, xem ra thường ngày không ai quản lý nơi này."
"Dọc quảng trường có một dãy đèn đường, ánh sáng không mạnh lắm, chỉ có thể nói còn hơn không có gì. Hiện tại, người dùng tay quay video đang đứng dưới một ngọn đèn đường."
"Dần dần, trong video bắt đầu xuất hiện những âm thanh khác, đó là giọng của Kiều Vũ, anh ta dường như đang phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ nào đó."
"Nó tới rồi, chính là ở đây." Lưu Quốc bắt chước giọng điệu vừa nghe được lúc đó, sợ hãi đến nghẹt thở.
"Thiết bị quay phim trong tay Kiều Vũ càng run rẩy hơn, anh ta vội vã nói, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân... tiếng bước chân!"
"Giống như lời nói của một người điên, không ai biết tiếng bước chân anh ta đang nói rút cuộc là gì. Cảnh sát cũng nói với người đàn ông rằng bọn họ đã sử dụng thiết bị chuyên nghiệp để giảm tiếng ồn nhưng vẫn không nghe thấy gì, chỉ có âm thanh tự nhiên ở khu vực xung quanh. Kiều Vũ là người duy nhất đang nói chuyện một mình."
"Giây tiếp theo, thiết bị rung chuyển dữ dội, sau đó hướng về một hướng. Hơi thở của Kiều Vũ lập tức trở nên dồn dập, như thể phổi sắp nổ tung."
"Đó là hướng đèn đường, lúc đó Kiều Vũ đang đứng dưới một trong những ngọn đèn đường, hướng anh ta quay là về phía cuối dãy đèn đường."
"Đại khái có hơn 10 ngọn đèn, xa nhất cách anh ta không đến 100 mét." "Nhưng sau đó, ngọn đèn đường xa nhất đột nhiên bắt đầu nhấp nháy, rồi sau vài giây, nó lặng lẽ tắt đi."
Nghe vậy, dự cảm không lành trong lòng mọi người càng mạnh mẽ, Lưu Quốc là một người rất biết cách kể chuyện, quản lý không khí rất vừa phải.
Bầu không khí bất an bắt đầu lên men, mọi người vô thức sáp lại gần nhau hơn.
Tên mập kéo Sở Cửu tới, để cô đứng ở trước mặt mình, tựa vào người mình.
"Ngay sau đó, ngọn đèn đường sát bên cạnh ngọn đèn đường đã tắt cũng bắt đầu nhấp nháy, rồi cũng vụt tắt".
"Tốc độ lần lượt tăng dần, từ góc nhìn của người quay phim, dường như trong bóng tối có thứ gì đó cực kỳ khủng bố, đang dần dần đến gần."
"Nhưng dưới ánh đèn đường... rõ ràng là chẳng có gì cả!"
"Ánh sáng đang bị nuốt chửng từng chút một, độ ổn định của video ngày càng kém, giọng nói của Kiều Vũ bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Dường như anh ta không muốn chạy nữa, hoặc là... biết rằng có chạy cũng vô ích."
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, làm ơn... làm ơn hãy tha cho tôi. Kiểu Vũ vừa khóc vừa nói, giọng nói cũng đã khàn khàn thay đổi, đều là do bọn họ làm, không ... liên quan gì đến tôi, tôi biết mình đã sai rồi, đừng mà... đừng mà..."
"Ah... ahl"
Lưu Quốc hít một hơi thật sâu, kể lại câu chuyện này, đối với anh ta mà nói, cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, thậm chí còn khiến anh cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, anh ta tiếp tục nói.
Anh ta nhìn Giang Thành đang hơi cau mày, nói: "Khi màn hình rung chuyển dữ dội, toàn bộ video trở nên đen kịt."
Rất hiển nhiên, Kiều Vũ đang cầm thiết bị trên tay đã chết.
Cho nên thiết bị tự nhiên rơi xuống, không ai quản nữa.
Một lúc rất lâu sau đó, mọi người đều im lặng, không phải vì kỳ quái và sợ hãi mà phần nhiều là vì đang suy nghĩ.
Suy nghĩ về mối liên hệ bên trong này.
"Mọi người còn nhớ người y tá kia đã nói gì không?" Tiêu Thái Lang sờ cằm nói. mặt đất, khóc lóc và nói rằng mình sai rồi, làm ơn... làm ơn hãy tha cho tôi.
"Còn có Lý Mậu Thân nữa." Giọng nói của Vô đều đều lạnh lùng, anh ta bổ sung: "Trước khi chết anh ta cũng đã nói mình sai rồi."
Tất cả bọn họ đều nói rằng mình đã sai.
Đánh giá từ kết quả, bọn họ hẳn đã biết rút cuộc là thứ gì giết chết mình, hoặc ít nhất là cũng biết rõ tại sao mình lại bị giết.
Nếu không sẽ không nói như vậy
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra xem rút cuộc bọn họ đã làm sai chuyện gì.
"Chắc là có liên quan đến video." Lưu Quốc ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: "Bọn họ đã quay phải thứ không nên quay."
"Lý do?" Giang Thành nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi.
"Trước đây chúng ta vẫn luôn điều tra mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng bây giờ tôi nghĩ có lẽ đã rõ ràng rồi." Anh ta lấy từ trong túi ra một bức ảnh, đưa cho Giang Thành.
Bên trên là mấy thanh niên, 2 nam 3 nữ, cười rất tươi và rạng rỡ.
Dưới bức ảnh có ghi chú bảy chữ màu đỏ "Đội thám hiểm linh dị Thân Vy", cực kì chói mắt.