Chương 375: Mất tích
Chương 375: Mất tíchChương 375: Mất tích
"Đội thám hiểm linh dị..."
"Đúng vậy." Lưu Quốc thoạt đầu cũng không nghĩ tới sẽ tìm ra được manh mối như vậy, anh ta nhìn Giang Thành nói tiếp: "Lý Mậu Thân, Vu Ấu Vy , Tống Tiểu Du, Kiều Vũ, Triệu Giai Gia, năm người bọn họ đều là thành viên của đội thám hiểm linh dị, tôi nghĩ thứ thực sự hại chết bọn họ, chính là một lần quay phim nào đó của bọn họ."
"Còn chiếc nhẫn này." Hoa Lạc đột nhiên nói, mọi người đều thấy anh ta từ trong túi móc ra chiếc nhẫn kia, bên trong chiếc nhẫn có khắc dòng chữ Thân yêu Vy.
Rất hiển nhiên, dựa trên manh mối hiện tại, Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy chắc là có mối quan hệ tình cảm nam nữ, mà chính bản thân Lý Mậu Thân là người khởi xướng ra đội thám hiểm linh dị này.
"Nhưng nếu như bởi vì quay phim mà đắc tội với quỷ, vậy tại sao sau khi quỷ giết chết Ngọc Lan, còn để lại chiếc nhẫn này ở trong miệng cô ấy?" Hoàn Diên Ninh nhìn chiếc nhẫn, hỏi một vấn đề rất thực tế.
Bởi vì sự tồn tại của chiếc nhẫn này, ở một mức độ nhất định nào đó đã ảnh hưởng đến phương hướng điều tra, bọn họ vốn dĩ cho rằng chuyện này có liên quan đến án mạng tình ái.
"Tôi không biết." Nguy Tân Đình nhún nhún vai.
Anh ta đeo một chiếc ba lô phía sau, nó còn lớn hơn cả cái túi của Tiêu Thái Lang, mà cái ba lô này trước đây không hề có.
Sau khi nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi, Nguy Tân Đình tự nhiên cởi nó ra, sau đó lấy ra một chiếc máy tính xách tay màu đen đỏ, kiểu dáng cũng khá cổ rồi.
"Của Kiều Vũ." Anh ta nói: "Chúng tôi đã lấy nó từ tay anh trai anh ta, nhưng bên trong chẳng còn gì cả, nó đã bị dọn dẹp trống trơn rồi."
"Không phải do anh trai anh ta làm, là từ lúc lấy lại từ chỗ cảnh sát thì đã không còn gì nữa." Anh ta dang hai tay ra, bất lực giải thích.
Có thể nhìn ra, Tiêu Thái Lang và những người khác vẫn đang tò mò xem trong máy tính có gì, chỉ là lúc này trời đã tối, không còn thời gian nữa.
Mọi người trao đổi ngắn gọn về tai nạn của Lục Hoa Tư và Trần Di, sau đó ai về nhà nấy.
Ở trong cầu thang tên mập không ngừng dạy Sở Cửu kinh nghiệm sống tồn, nghe đến Giang Thành cũng phải cau mày, hai người đưa Sở Cửu về tân nhà. Đứng trước cửa căn hộ của Sở Cửu, Giang Thành liếc nhìn căn hộ 710 cách đó không xa, cửa nhà ở đó đóng chặt, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ có người mở ra nữa.
Tình hình rất không có lợi cho Sở Cửu, Trần Di người có thể chăm sóc cô đã chết rồi, hơn nữa còn có thể xác nhận trong căn hộ 717 trên tầng cô sống còn có một con quỷ đang sống.
Sở Cửu cúi đầu, như sợ bị cảnh tượng này chạm vào, Giang Thành đưa tay sờ sờ đầu của Sở Cửu, sau đó nghiêng người về phía trước nói nhỏ vào tai Sở Cửu mấy câu.
Giọng nói của hắn rất nhỏ, ngay cả tên mập cũng không nghe thấy.
Nhưng sau khi nghe những lời này, Sở Cửu lập tức ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt rất đặc biệt nhìn hắn, như đang đánh giá tính xác thực trong lời nói của hắn.
Giang Thành gật đầu với cô, vẻ mặt chính trực duỗi ra ba ngón tay, chỉ vào tên mập nói: "Nếu như anh nói dối em, thì cứ để Giang Phú Quý bị sét đánh chết đi."
Tên mập: "2???"
Nhưng điều khiến tên mập cảm thấy được an ủi là, sau khi nghe được lời này, sắc mặt Sở Cửu trở nên tốt hơn rất nhiều, sau khi Trần Di biến mất, đôi mắt của cô lần đầu tiên đã có ánh sáng.
Trên đường trở về, tên mập hiếm khi túm lấy Giang Thành, phàn nàn vì sao lại dùng mình ra để thề: "Bác sĩ." Anh ta bước những bước nhỏ, tò mò hỏi: "Vừa rồi anh đã nói cái gì với đứa nhỏ kia thế?"
Sở Cửu tự nhận mình đã học đại học rồi, nhưng nhìn cô như mới vào cấp ba nên tên mập cứ gọi cô là đứa nhỏ.
"Tôi nói với cô ấy, phó bản này tương đối đặc biệt, Trần Di không chết, chỉ là bị quỷ bắt đi." Giang Thành nói: "Nếu như nhanh chóng phá giải nhiệm vụ càng sớm càng tốt, vậy thì cô ấy vẫn còn có cơ hội sống sót."
Tên mập sửng sốt một lát, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Thật sao?"
Giang Thành dừng một chút, mấy giây sau mới chậm rãi nói: "Giả đấy."
Im lặng một lúc, tên mập không hành xử như Giang Thành nghĩ, ngược lại có một bàn tay đặt lên vai hắn, vỗ vỗ an ủi: "Bác sĩ." Tên mập động viên nói: "Anh đừng tự trách mình, tôi biết anh đã cố gắng hết sức rồi."
Giang Thành nghe vậy, ánh mắt lóe lên, sau đó nhân cơ hội chỉnh tề lại quần áo, bỏ bàn tay của tên mập ra: "Trần Di là bị quỷ nhắm đến, cô ta phải chết là bởi vì bản thân ngu ngốc." Giang Thành lạnh lùng nói: " Tôi có gì mà Dhải †tý trách mình 2" "Tôi ngồi trên cùng một chiếc xe với Trần Di, là vì muốn quan sát kỹ thủ đoạn giết người của quỷ, mang Sở Cửu đi cùng là để đề phòng bất trắc thôi." Hắn liếc nhìn tên mập, lật chiếc cổ áo nhăn nheo lên nói với giọng điệu thờ ơ: "Có thể lưu lại để chặn dao vào thời điểm quan trọng."
Tên mập chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hạ giọng hỏi: "Bác sĩ, anh vừa rồi là ... đang giải thích đấy à?"...
"Tích tắc."
"Tích tắc."...
Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi cạnh giường, mùi thuốc lá lan tỏa trong phòng ngủ.
Lưu Quốc nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, lúc bảy giờ mười lăm mới dập tắt điếu thuốc trên tay.
Vài giây sau, điện thoại đúng giờ đổ chuông, khi anh ta lặng lẽ đếm đến hồi chuông thứ tư, mới nhấc máy lên.
"Chị Trần đã chết rồi..." Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người trẻ tuổi, giọng nói đè nén xuống rất trầm, giống như đang đè nén cảm xúc của mình vậy.
Lưu Quốc mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi biết."
Nỗi đau buồn trong lòng anh ta không kém gì người trẻ tuổi, nhưng bây giờ không phải lúc để đau buồn, đây là chiến tranh, một cuộc chiến không thắng thì sẽ chết.
Đương nhiên, điều càng thảm hại hơn nữa là nếu rơi vào trong tay những kẻ đó thì sống còn không bằng chết.
"Có thể là do bọn họ làm không?" Giọng nói của người trẻ tuổi như được nặn ra khỏi kẽ răng.
Lưu Quốc suy nghĩ một chút, thở ra: "Không biết nữa, bên chỗ tôi theo dõi rất chặt chẽ, hơn nữa... Lục Hoa Tư thật sự đã chết rồi, không phải là giả chết."
Thi thể của Lục Hoa Tư anh ta cũng đã nhìn thấy, toàn thân trên dưới đều là bị bỏng nặng trên diện tích lớn, một số phần ở cuối chân tay thậm chí còn đã bị cháy thành than.
Càng quỷ dị hơn là, bọn họ tìm thấy thi thể trong phòng tắm, nhưng ở ngay bên cạnh thi thể vẫn còn có ba chiếc xô nhựa lớn màu đỏ chứa đầy nước.
Trong toàn bộ phòng tắm, ngoại trừ thi thể có dấu vết bị thiêu cháy mãnh liệt ra, xung quanh đều rất sạch sẽ. gỗ và giấy vệ sinh đang bốc cháy, như thể anh ta tự bốc cháy trong giây lát rồi biến thành bộ dạng quỷ quái đó vậy.
"Có phải cảm thấy anh ta chết quá dễ dàng, đúng không?" Lưu Quốc tiếp tục nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Một lúc sau, người trong điện thoại mới nói: "Lục Hoa Tư này là giả."
"Đúng vậy." Lưu Quốc nói: "Cách nghĩ của tôi cũng như thế, cái tên Lục Hoa Tư này chắc hẳn là chỉ là một thuật che mắt, anh ta chỉ là một quân cờ quấy nhiễu tầm nhìn của chúng ta, Đỏ Thẫm thật sự là một người khác."
"Cái tên... Vô?" Sau khi nói xong, người trẻ tuổi lại trở nên do dự, vài giây sau mới giải thích: "Mặc dù tôi cũng cảm thấy anh ta rất đáng nghị, nhưng cái tên này, còn có hành vi của anh ta, trông thế nào cũng không giống như đang muốn giấu mình, hơn nữa còn gần như không tham gia vào bất kì chỉ đạo nhiệm vụ nào của chúng ta, như thể nhiệm vụ có hoàn thành hay không cũng không liên quan gì đến anh ta vậy."
"Hồi buổi chiều lúc ở gần quán cà phê, chuông báo cháy bị kích hoạt, chúng tôi bị phân tán bởi đám đông chạy tán loạn." Cầm điện thoại trong tay, Lưu Quốc nghiêng người về phía trước nói: "Vô đã mất tích khoảng 20 phút."