Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 377 - Chương 377: Sơ Hở

Chương 377: Sơ hở Chương 377: Sơ hởChương 377: Sơ hở

Tòa số 1

Trong đại sảnh tầng dưới, mọi người tụ tập lại với nhau, bầu không khí cổ quái đến khó tả.

Hoa Lạc ngồi ở một bên, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại với nhau, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói.

Ngoan ngoãn chống hai tay lên đầu gối, tên mập liếm môi, thận trọng hỏi: "Hết... hết rồi?"

"Anh vẫn còn muốn gì nữa?" Hai tay ôm lấy bả vai, giọng nói bất mãn của Nguy Tân Đình vang lên: "Nhất định phải nghe thấy quỷ giết chết tôi, anh mới thấy vui đúng không?"

Tên mập vẻ mặt có chút xấu hổ, vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không, anh đừng hiểu lầm."

Sau khi nghe những gì Nguy Tân Đình trải qua đêm qua, mặc dù những người có mặt đều là những người chơi kỳ cựu nhưng sắc mặt của bọn họ đều bất giác tối sầm lại.

Đặt mình vào vị trí đó để suy nghĩ, thật sự quá đáng sợ rồi.

Quỷ vậy mà lại có thể từ trong video, xuyên không đến hiện thực giết người.

Chuyện về nữa quỷ đương nhiên phải làm rõ, nhưng hiện tại, mọi người hiển nhiên là vẫn quan tâm nhiều hơn đến việc Nguy Tân Đình đã sống sót như thế nào.

Mặc dù cho đến hiện tại, vẫn chưa có tiền lệ người gặp phải quỷ trong nhà không bị quỷ giết chết ngay lập tức, nhưng trong tiềm thức mọi người vẫn cho rằng, chuyện này không bình thường.

"Anh bây giờ... có cảm giác gì kỳ quái không?" Sở Cửu thấp giọng hỏi, rõ ràng là lúc này cô đã ở cùng một phe với Giang Thành và tên mập.

Hai người đứng ở hai bên trái phải, cái đầu nhỏ của Sở Cửu bị kẹp ở giữa.

Nguy Tân Đình suy nghĩ một chút, đột nhiên hạ giọng nói: "Nếu như em nói như vậy, thì đúng là có một chút thật, sáng sớm ngủ dậy anh có hơi đau bụng một chút."

Lưu Quốc trông như đã phát hiện ra một lục địa mới, vội vàng hỏi: "Là loại đau như thế nào? Anh nói cụ thể hơn đi."

"Chính là loại đau bụng ấy, sau đó tôi đã tìm thấy trong tủ hai viên thuốc, uống vào, thế là hết đau." Nguy Tân Đình sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: "Có lẽ có liên quan đến món tôm càng cay tôi ăn ngày hôm qua."

Nếu như thật sự là do quỷ làm, uống thuốc nhất định là vô dụng, xem ra Nguy Tân Đình vận khí thật tốt, đúng là đã nhặt được cái mạng về.

Đương nhiên, khả năng lớn hơn là anh ta đã bị quỷ quấn lấy mà bản thân không hề hay biết.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, Nguy Tân Đình giải thích nói: "Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với mọi người rằng, tôi thực sự không sao." Anh ta dừng một chút, rất tự tin nói: "Tôi đã phát hiện ra sơ hở của quỷ, mới không bị giết chết."

"Sơ hở gì?"

Nguy Tân Đình vỗ vỗ chiếc ba lô đeo sau lưng, cười ha ha nói: "Máy tính."

Theo lời kể của Nguy Tân Đình, anh ta chính là bởi vì đêm hôm qua xem máy tính tìm được manh mối nên mới dẫn dụ quỷ ra, mà chiếc máy tính thuộc về người chết Kiều Vũ này cứ mang đến cho mọi người một cảm giác đáng ngại.

"Góc nhìn trong màn hình máy tính là góc nhìn của quỷ, cho nên tôi nghĩ, nếu như hướng thẳng màn hình máy tính vào con quỷ, thì điều gì sẽ xảy ra?"

"Kết quả đúng như tôi nghĩ, con quỷ đó đã biến mất." Nguy Tân Đình vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm nói: "Nó lại quay trở về máy tính, sau đó tôi nhân cơ hội đó đã đập vỡ màn hình."

"Quả nhiên, cả đêm không có chuyện gì xảy ra nữa, tôi ngủ một mạch đến sáng."

"Như thế mà anh vẫn còn có thể ngủ sao?" Tên mập nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn chằm chằm Nguy Tân Đình từ trên xuống dưới, cảm thấy mạch não của tên này rất kỳ quái.

Giang Thành thì lại không có nhiều suy nghĩ bừa bãi như vậy, trong đầu hắn tái hiện lại hết một màn Nguy Tân Đình vừa nói, cảm thấy cũng khá đáng tin cậy.

Hắn từng nhám chán ngồi xem "The Grudge- Lời nguyền", đã nghĩ đến một vấn đề, nếu như cùng lúc dùng hai chiếc TV phát The Grudge, khi con quỷ chuẩn bị bò ra khỏi TV, sẽ đem hai chiếc màn hình TV áp chặt lại với nhau.

Chuyện gì xảy ra? Nguy Tân Đình cuối cùng cũng cho hắn một câu trả lời.

"Xem ra nữ quỷ trong video mới là vấn đề đang tồn tại." Lưu Quốc trầm giọng nói, anh ta là người lớn tuổi nhất trong số những người này, dáng vẻ trông cũng trưởng thành hơn.

"Còn chiếc nhẫn kia." Hoàn Diên Ninh ngắt lời chen vào: "Chắc là chiếc nhẫn mà quỷ để lại trong miệng của Ngọc Lan."

Hoa văn bên trong chiếc nhẫn cũng hoàn toàn trùng khớp.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc nữa, đêm qua ngoại trừ Nguy Tân Đình gặp phải quỷ ra, ở chỗ những người còn lại đều vô cùng tĩnh lặng.

Mọi người đều không khỏi nhìn cái tên xui xẻo này thêm vài cái.

Cuối cùng vẫn là Lưu Quốc đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người vẫn nên lần theo manh mối mà chúng ta tìm được trước đó đi. Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở đây trước khi trời tối."

Anh ta nhắc nhở nói: "Mọi người chú ý nhiều hơn đến người phụ nữ bí ẩn này, tôi nghĩ suy đoán trước đó của chúng ta là đúng. Đây rất có khả năng là một vụ giết người vì tình."

Đi trên một con phố đi bộ, xung quanh có khá nhiều người, điều này phần nào bù đắp cho sự bất an trong lòng tên mập.

Sở Cửu đi theo bên cạnh hai người, trong mắt tràn đầy kiên quyết, xem ra rất có động lực.

Nhưng tên mập không nỡ nhìn thêm lần nữa, bởi anh ta biết sự kiên trì của đứa trẻ này phần lớn đều đến từ những lời dối trá.

Lời nói dối mà bác sĩ đã hứa.

Anh ta không biết khi lời nói dối bị vạch trần thì hai mắt của cô bé sẽ tối sầm xuống đến như thế nào.

Hy vọng lúc đó nhiệm vụ đã kết thúc.

Ít nhất thì anh ta sẽ không nhìn thấy.

Lắc lắc đầu, anh ta bắt đầu quay lại chủ đề chính: "Bác sĩ." Anh ta nhìn Giang Thành đang đi trên đường hỏi: "Người phụ nữ mà Nguy Tân Đình nói là thật hay giả?"

"Có lẽ là thật." Giang Thành quay đầu nhìn góc đường, giống như đang tìm người.

Hơi cử động cái cổ cứng đơ mấy lần, hai ngày nay tên mập không có nghỉ ngơi nhiều, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều hiện ra cảnh quỷ bò ra, bẻ cổ mình. "Xem ra tiểu tử Nguy Tân Đình này rất may mắn." Tên mập cảm khái nói: "Gặp phải quỷ hai lần rồi, mà đều không chết."

Tên mập nhớ rõ đêm đầu tiên là Trần Di, Tiêu Thái Lang và Nguy Tân Đình cùng lúc gặp phải quỷ.

Lời vừa nói xong, tên mập liền đã hối hận, nhìn Sở Cửu ở bên cạnh, lo lắng lời nói của mình sẽ khiến Sở Cửu nhớ tới Trần Di.

Nhưng rõ ràng là anh ta đã đánh giá thấp cô gái này, ánh mắt của Sở Cửu rất kiên định nhìn vào tên mập nói: "Cám ơn, hai anh không cần để ý đến em đâu, cứu chị Trần Di trong trọng hơn."

Vừa dứt lời, Sở Cửu liền hạ giọng, tiếp tục làm theo lời của tên mập: "Thật ra em cảm thấy cái tên Nguy Tân Đình này thực sự không hề tầm thường, chị Trần Di chỉ gặp phải quỷ một lần đã bị bắt đi, còn anh ta đã gặp phải hai lần rồi, mà vẫn còn khỏe mạnh như vậy."

Nghe vậy, Giang Thành dừng chân lại, đầu tiên liếc nhìn Sở Cửu vẫn đang cau mày phân tích, sau đó lại quay đầu nhìn về phía tên mập bên cạnh.

Một lúc sau, Giang Thành nheo mắt: "Chậc."

Cổ họng vô thức cuộn lên, tên mập có thể nhìn thấy trong mắt bác sĩ rằng hắn cảm thấy mình đã hao mòn số lớn và chuẩn bị bắt đầu lại với số lolita.

"Bác sĩ." Tên mập vội vàng ngắt lời: "Lolita không tốt như anh nghĩ đâu, bọn họ cực kì kiêu ngạo, nghe nói tâm tình không tốt còn sẽ cắn người."

Khi nghe nói đến cắn người, Giang Thành hai mắt sáng lên, tựa hồ càng có hứng thú hơn.

"Chúng ta là đang đi đâu vậy?" Sở Cửu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

Giang Thành nhướng mày, thản nhiên nói: "Tùy ý đi dạo một chút."

"Nhưng... Chúng ta không phải nên đi tìm kiếm manh mối về người phụ nữ đó sao?" Sở Cửu bối rối hỏi.

Không biết tại sao, nhưng cô có ấn tượng rất tốt với Giang Thành, một người phần lớn đều trông cà lơ phất phơ này, cô cũng không hẳn là một người coi trọng vẻ bề ngoài.
Bình Luận (0)
Comment