Chương 378: Nguy hiểm
Chương 378: Nguy hiểmChương 378: Nguy hiểm
Nghe vậy, Giang Thành dừng chân lại, ánh mắt nhìn sang một vị trí ở bên cạnh, bọn họ đã đi vào ngã tư phố đi bộ.
Nơi này tương đối hẻo lánh, cách đó không xa là một khu dân cư trông có vẻ rất lâu đời rồi, phía trước khu dân cư còn có một nhà để xe đạp màu xanh đậm.
Xunh quanh đều là một số cửa hàng rất cũ kĩ.
"Hỏa Phượng Hoàng KTV." Tên mập nhìn tấm biển nát chỉ sáng một nửa phía trên đầu, đột nhiên có một cảm giác không đúng đắn cho lắm.
Giang Thành nhìn chằm chằm mấy chiếc ô tô màu đen có biển số cách đó không xa, nheo mắt nói: "Đến rồi, chính là nhà này."
"Nhìn thấy quán trà sữa kia không?" Giang Thành nói với hai người: "Hai người đến đó đợi tôi?"
"Bác sĩ." Tên mập nhìn tấm biển KTV cũ nát kia, hỏi: "Anh đi đâu?"
Khoảng 2 tiếng sau, tên mập đang ngậm ống hút trà sữa trong miệng đột nhiên bị vỗ một cái, Sở Cửu chỉ về hướng KTV nói: "Nhìn xem, ra ngoài rồi."
Ba người tập hợp ở một góc quẹo tương đối khuất, nhìn thấy Giang Thành thành thạo đếm số tiền giấy trong tay, tên mập cảm thấy cái tên này có khi ở kiếp trước là một cái máy in tiền.
Giang Thành toàn thân phả ra đầy mùi rượu, nhét tiền vào trong túi, lộ ra nụ cười hài lòng.
Tên mập nghỉ ngờ nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Bác sĩ." Anh ta ngạc nhiên nói: "Không phải là anh định đến căn hộ 717 mua thông tin đấy chứ?"
Mua thông tin từ quỷ, đây cũng là việc do con người có thể làm ra được? Mọi người đều đang cố gắng tìm đủ mọi cách thoát khỏi sự truy sát của quỷ, còn mạch não của bác sĩ thì đang mách cho mọi người cách đánh bại lũ quỷ.
"Lời quỷ nói có tin được không?" Tên mập dựng tóc gáy hỏi.
Đút hai tay vào túi, Giang Thành nheo mắt, mặt ửng đỏ nói: "Không sợ chị ta nói dối, chỉ sợ chị ta không nói."...
"Này." Nguy Tân Đình hỏi: "Cái máy tính này còn cần thiết sửa sao?"
Anh ta vác một chiếc máy tính hỏng trên lưng ra ngoài, chỉ là để có thể vứt được xa bao nhiêu thì vứt, dù sao thì cũng đã biết rõ cổ quái bên trong. Nhưng Lưu Quốc hiển nhiên không nghĩ như vậy, lý do anh ta đưa ra cũng rất đầy đủ, anh ta cho rằng trong đó có thể còn có một số manh mối khác, nhưng Nguy Tân Đình vẫn chưa phát hiện ra.
"Chờ sửa xong rồi, anh ôm nó về phòng mình mà xem." Nguy Tân Đình tức giận nói.
Lưu Quốc cũng không tức giận, cười nói: "Được."
Vô luôn đi theo bên cạnh hai người, cũng không tham gia vào việc trao đổi của bọn họ, dường như không chút hứng thú với máy tính.
Sau khi rời khỏi chung cư, bọn họ rẽ phải và đi dọc theo con phố cho đến khi tìm thấy một cửa hàng sửa chữa máy tính ở góc đường.
Lưu Quốc lấy máy tính từ Nguy Tân Đình, mang vào trong sửa.
Vô và Nguy Tân Đình đứng đợi ở bên ngoài.
"Tôi nói này người anh em Vô." Nguy Tân Đình cực kì mặt dày sáp đến gần: "Tôi phát hiện ra tại sao anh lại không thích nói chuyện cho lắm nhỉ? Đây không phải là một thói quen tốt đâu, trong nhiệm vụ, mọi người chỉ có giao lưu trao đổi với nhau nhiều một chút, mới có thể vui vẻ sống sót..."
Nói đến đây, anh ta đột nhiên dừng lại, bởi vì Vô đang nghiêng đầu, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn về phía vai mình, nơi tay Nguy Tân Đình đang đặt trên vai.
"Ha ha." Nguy Tân Đình liếm môi, thu tay lại, lúng túng xoa xoa: "Mà này, anh có biết sửa máy tính không?" Anh ta dường như là vô ý hỏi.
Vô liếc nhìn anh ta một cái: "Không biết."
"Không biết à, không biết à." Nguy Tân Đình theo sát bên cạnh anh ta, dán chặt vào anh ta như một tảng thạch cao, nheo mắt nói: "Sao tôi lại cảm thấy anh nhất định là biết nhỉ?"
"Nếu như anh mà biết sửa, vậy thì chúng ta cũng không cần tới đây nữa rồi." Nguy Tân Đình tiếp tục lảm nhảm: "Mà anh cũng biết rõ là bọn họ không thể sửa được, lại tốn tiền vô ích."
Nghe vậy, Vô dừng chân lại, nâng vành mũ luôn hạ thấp lên, một lúc Sau -
"Anh có chắc không?" Giọng điệu của anh ta bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có chút lên xuống ở âm cuối.
Nguy Tân Đình đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh như trở nên lạnh lẽo hơn, ánh nắng chiếu vào người đã nhạt đi rất nhiều.
Hóa ra là do một đám mây lơ lửng trên đầu, che khuất mặt trời.
Nhifng Nauv Tân Đình vẫn điếng như mêt kẻ vếu đuếi không thể bị giết, anh ta nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Vô, một giây sau, liền cười toe toét, lộ ra một hàng răng trắng: "Bây giờ... đã chắc chắn."
"Không được rồi." Giọng của Lưu Quốc vang lên, anh ta đang cầm chiếc ba lô, một tay còn lại nhét chiếc máy tính bị hỏng vào bên trong, chạy ra ngoài nói: "Người ta nói nó đã hỏng hoàn toàn rồi, cho dù có thể sửa được thì thời gian cũng không kịp."
Nguy Tân Đình mím môi, nghiêng đầu, đồng thời làm ra vẻ mặt hèn hạ, khoa trương nói: "Ây da, thật là đen đủi, tôi vừa mới nói với anh Vô xong, nếu như không sửa được thì phải làm thế nào?"
"Xem ra chỉ có thể hành động từ một hướng khác rồi." Lưu Quốc thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Đến quán cà phê xem thử." Vô lên tiếng nói.
Nguy Tân Đình và Lưu Quốc đều nhìn về phía anh ta, kể từ sau khi mấy người lập thành một nhóm, bọn họ chưa từng nghe anh đưa ra đề nghị gì.
Đầu là những người khác quyết định, rồi anh ta làm theo.
"Không phải anh nói trong cảnh tượng trong video xuất hiện quán cà phê kia sao?" Vô chậm rãi nói: "Vậy thì đi xem thôi, nói không chừng sẽ có phát hiện mới mẻ."
Nguy Tân Đình dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Nơi đó sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
Anh ta tỏ ra khá sợ hãi, thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay của mình, như thể bên trên nổi lên một lớp da gà vậy: "Lục Hoa Tư là chết ở đó đấy."
Vô đột nhiên bật cười, giọng nói của anh ta không những không lạnh lùng, ngược lại nghe có vẻ dịu dàng đến lạ thường: "Đừng sợ." Anh ta nhẹ nhàng nói: "Người đáng chết đi đâu cũng gặp nguy hiểm thôi."
Nhưng cổ quái là, dường như chỉ có Nguy Tân Đình nghe được câu nói tiếp theo của anh ta.
Sau khi Lưu Quốc dừng một chiếc taxi lại, rất tự nhiên ngồi vào trong ghế lái phụ, sau khi chiếc xe khởi động, nhanh chóng lái về phía quán cà phê. ...
Khoảng giữa trưa, ba người Giang Thành đã trở lại chung cư, vừa bước vào cửa lớn của chung cư, đã đụng phải đám người Tiêu Thái Lang.
Hoa Lạc ngoan ngoãn ngồi trong góc, là người đầu tiên nhìn thấy có người đi vào. Hoàn Diên Ninh đang dựa vào cột nhìn ba người, bình tĩnh nói: "Đang đợi các anh."
Ánh mắt Giang Thành quét qua ba người, rất nhanh liền dừng lại trên mặt Tiêu Thái Lang, anh ta vẫn im lặng, tâm tình hình như cũng có hơi kỳ quái.
Không phải là sợ hãi, mà chính là cổ quái.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Thành hỏi thẳng.
"Không có gì." Tiêu Thái Lang lảng tránh chủ đề này, nhìn Giang Thành nói: "Chúng tôi đang ở đây đợi các anh, là muốn nói một số chuyện với các anh." Anh ta nghiêm túc nói: "Chúng tôi vừa mới đến công ty người mẫu của Vu Ấu Vy, phát hiện ra một số tình hình mới."
Khi ba người Giang Thành đang chờ những lời tiếp theo, Hoa Lạc đột nhiên ngắt lời nói: "Ở đây tai vách mạch rừng, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."
Giang Thành nheo mắt lại, sau đó gật đầu: "Được."
Dưới sự dẫn đầu của Hoa Lạc, bọn họ đi đến một quán trà, tìm một phòng riêng sạch sẽ trên tầng hai, khi vừa đóng cửa lại, giọng nói của Tiêu Thái Lang vang lên: "Chúng tôi đã tìm đến một số đồng nghiệp cũ của Vu Ấu Vy trong công ty của cô ta, bọn họ đã xác nhận rằng, Vu Ấu Vy đúng là đã từng ở cùng với Lý Mậu Thân."
"Đã từng ở cùng nhau." Sở Cửu hỏi: "Là có ý gì?"
"Phù -" Tiêu Thái Lang thở ra, nhận lấy trà do Hoa Lạc đưa và nhấp một ngụm: "Có nghĩa là thái đội của bọn họ đối với mối quan hệ này chỉ là chơi bời cho vui, Vu Ấu Vy thay đàn ông còn siêng hơn cả thay quần áo, mà Lý Mậu Thân còn quá đáng hơn."
Tiêu Thái Lang mím môi nói: "Khi ở bên cạnh Vu Ấu Vy, vẫn còn có một cô bạn gái nữa."