Chương 382: Thân phận
Chương 382: Thân phậnChương 382: Thân phận
Tuy rằng nghe có vẻ hợp lý, nhưng Giang Thành vẫn luôn cảm thấy vụ án này không hề đơn giản như vậy.
Hắn có một linh cảm, cổ quái trong hồ sơ vụ án, vẫn là nằm ở trên người cô gái này nhiều hơn.
Tên mập liếm liếm môi: "Nếu như cô gái này là nhảy lầu tự tử ở chung cư Bình An, vậy thì chắc chắn là cô ta sống ở đây, đúng không." Anh ta thận trọng hỏi: "Là căn hộ nào?"
Vừa dứt lời, Giang Thành lập tức nhận ra sắc mặt của những người đối diện đều đã thay đổi.
Một lúc sau, giọng nói của Hoàn Diên Ninh vang lên: "Tòa số 3." Cô nhìn Giang Thành thở ra: "808."
Tên mập đầu tiên là ngây ra, sau đó lập tức phản ứng lại: "Là căn hộ của Vô?"
Hoa Lạc thần sắc kỳ quái, gật đầu: "Đúng vậy, chính là của anh ấy."
Một lúc sau, sự bất an trong lòng mọi người bắt đầu khuếch đại, khi mạch suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng, dựa theo manh mối hiện tại, nữ quỷ báo thù này mới chính là nguồn gốc của sự kiện quỷ dị này.
Những con quỷ còn lại... đều là những người bị cô ta giết chết.
Từ góc nhìn này, Vô sống ở 808, mới là người nên gặp phải quỷ nhất, hơn nữa con quỷ với tư cách là ngọn nguồn của mọi chuyện, e rằng mới là tồn tại đáng sợ nhất trong phó bản này.
Nhưng tại sao cho đến hiện tại, đều chưa từng nghe anh ta nói gì đến chuyện này?
Anh ta rất an toàn.
Hơn nữa... còn cực kì nhàn nhã.
Sự nhàn nhã này không phải là thể hiện ở hành vi của anh ta, mà là ở thái độ của anh ta đối với phó bản, dường như anh ta không hề gấp gáp muốn kết thúc nhiệm vụ, để sớm về nhà.
Trước đây không phải là chưa có người từng nghỉ ngờ qua anh ta, nhưng trong nhiệm vụ xuất hiện quá nhiều tình huống đột xuất, mọi người dần dần cũng dịch chuyển sự chú ý của mình.
Đặc biệt, anh ta cũng không quen thể hiện bản thân, thậm chí còn không giao tiếp nhiều.
Điều này khiến sư hiểu biết của môi người về anh †a chỉ diYna lai ở mức độ tương đối nông cạn.
Giang Thành cố ý thử thách anh ta mấy lần, nhưng sự cám dỗ giống như trâu đất xuống biển, không gây ra gợn sóng gì, anh ta không có hứng thú ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người, cũng không đưa ra ý kiến sai trái gì để đánh lừa mọi người.
Anh ta dường như chỉ là một chàng trai tận hưởng sự tự do trong nhiệm vụ.
Anh ta chỉ là ... cổ quái.
Giang Thành liếc mắt nhìn đám người Tiêu Thái Lang, hiển nhiên là mình đã nghĩ tới, thì những người này cũng đã nghĩ tới, nếu không bọn họ sẽ không gọi hắn tới đây.
Nhưng đó không phải là quán cà phê nơi ba nhóm người tụ tập trước đây, khoảng cách gần hơn, cũng thuận tiện hơn.
Bọn họ cũng đang cố tình tránh nó ra.
"Thời gian có hạn, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên thành thật nói ra đi." Tiêu Thái Lang chắp tay thay mặt ba người nói: "Chúng tôi nghỉ ngờ Vô có vấn đề, có thể anh ta đã bị quỷ giết chết."
Hàm ý là gì, mọi người đều hiểu, bây giờ Vô là quỷ.
"Nhưng anh ta hình như không có làm cái gì hết?" Sở Cửu cẩn thận hồi tưởng lại những cảnh tượng ở cùng với Vô, phân tích: "Ở cùng một nhóm với anh ta chỉ có Lục Hoa Tư xảy ra chuyện, nếu như là quỷ, vì để che giấu bản thân, vậy những người trong nhóm của anh ta phải rất khó sống sót mới đúng."
"Có khi nào là trong này không chỉ có mỗi Vô, vẫn còn có người khác đã bị giết, chỉ là chúng ta không biết?" Tên mập nuốt nước bọt hỏi.
Một lúc sau, Giang Thành vuốt cằm lắc đầu: "Không giống, mọi người đã từng nghĩ tới chưa?" Hắn ngẩng đầu lên: "Những thông tin về Lý Mậu Thân, Kiều Vũ, và anh trai Kiều Vũ đều là do bọn họ cung cấp, cả hai nhóm của chúng ta đều đã xác minh thông tin thông qua các kênh tương ứng của mình, nếu như nói bọn họ là quỷ, vậy thì lý do để làm điều này là gì?
Trong ác mộng, quỷ và người chơi là hai phe tự nhiên.
Một phần đáng kể ác niệm của quỷ đều hướng vào người chơi, trừ khi nhiệm vụ được giải quyết và sự thật đằng sau vụ án được tìm ra, nếu không thì không còn cách nào khác là phải chết.
Hiện tại vụ án đang dần dần sáng tỏ, đã đến lúc đưa ra quyết định liên quan đến danh tính của Vô. người của nhóm 3 trước, cho đến khi điều tra rõ ràng thân phận của Vô." Tiêu Thái Lang nói.
"Đồng ý"
Người đứng đầu tòa số 1 là Giang Thành, hắn đi đến đâu cũng là số một, hắn gật gật đầu, tên mập và Sở Cửu tất nhiên không có phản đối.
"Nhưng... thông tin của 808 đi đâu để điều tra bây giờ?" Tên mập hỏi: "Chúng ta đều không ở tòa số 3."
"Tôi biết phải đến đâu." Tiêu Thái Lang đứng lên nói.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn biểu cảm, tựa hồ cũng đã đoán ra.
Đứng trước căn hộ của chủ cho thuê nhà, tên mập vẫn có chút do dự, ông lão tàn tật này khiến anh ta có cảm giác rất xấu, hơn nữa thái độ cũng không mấy tốt đẹp.
Sau vài tiếng gõ cửa tượng trưng vài cái, Giang Thành mở thẳng cửa ra đi vào, ông lão ngồi trên ghế. Da trên lưng ghế đã gần như bị mòn nhấn, một tay ông cầm một tách trà lớn, quay đầu lại nhìn mọi người, trên mặt lộ ra một tia không vui.
"Ai cho mấy cô cậu vào đây?" Ông ta đứng dậy, nghiêm nghị nói.
Khuôn mặt của ông lão biến dạng, dáng vẻ rất đáng sợ, khi ánh mắt độc nhất của ông già quét qua, tên mập có cảm giác như bị dao rạch qua vậy.
Bọn họ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, một hộp cơm trưa gọn gàng được đặt ở góc bàn.
Có vẻ như ông lão đã gọi một phần cơm từ bên ngoài.
Nhưng Giang Thành lại không hề tỏ ra sợ hãi, hắn thản nhiên bước tới, kéo ghế của ông lão ra rồi tự mình ngồi lên.
"Trong căn hộ mà ông cho chúng tôi thuê có người chết." Giang Thành nhìn ông lão nói.
"Nói nhảm!" Ông lão lập tức tức giận, lớn tiếng nói, trợn một con mắt duy nhất lên nói: "Đây là do ai tung tin đồn? Có phải là..."
"Tòa số 1 Triệu Giai Gia căn hộ 707, Vu Ấu Vy căn hộ 710, tòa số 2 Tống Tiểu Du căn hộ 404..." Giang Thành nói ra một loạt cái tên, nheo mắt nhìn ông lão nói: "Có cần tôi tiếp tục nói nữa không??"
"Bọn họ... bọn họ không phải... không phải là chết... chết ở trong nhà." Giọng nói của ông lão rõ ràng là đã chột dạ, nói chuyện cũng bắt đầu ấp a ấp úng. Giang Thành liếc nhìn vị trí của Tiêu Thái Lang, anh ta lập tức chạy về phía trước, cởi ba lô và lấy máy tính bảng ra.
Mở máy tính bảng lên, Giang Thành tìm đến giao diện tin tức về cô gái rơi từ tòa nhà cao tầng xuống, sau đó đưa cho ông lão xem: "Thế còn chuyện này thì sao? Vụ nhảy lầu ở tòa số 3,808, chắc hẳn ông cũng biết chứ."
Khóe miệng của ông lão rõ ràng co giật một cái, sau đó cổ họng kịch liệt cuộn lên, ngay trước khi ông mở miệng phát ra âm thanh, lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh——
"Đứng thẳng lên cho tôi!" Giang Thành lớn tiếng nói: "Đây là thái độ của ông sao?"
Dọa ông lão giật bắn mình, sợ hãi đến mức suýt đánh rơi cốc trà.
Cho thuê căn hộ như thế này, ông ta vốn đã không hợp đạo lí, bây giờ bị phát hiện người ta đã tìm tới tận cửa, trong lòng ông ta cũng đập thình thịch, vô thức liếc nhìn đồng bọn do Giang Thành dẫn đến.
Ánh mắt vô tình liếc nhìn chiếc túi trong tay Tiêu Thái Lang, con mắt duy nhất của ông gần như muốn rơi ra vì sợ hãi.
Bên trong vậy mà lại có một con dao dài 30 cm, cán dao lộ ra ngoài, trên đó hình như còn có vết máu.
"Đừng, đừng!" Ông lão lập tức kinh sợ: "Tiền thuê nhà tôi không cần nữa, sẽ trả lại cho mọi người, trả lại cho mọi người là được chứ gì?" Ông ta nói một cách đáng thương: "Có việc gì mọi người từ từ thương lượng, đừng hành động hấp tấp".
Tên mập: "... Ông nói xem, nếu ông sớm đã như vậy có phải tốt không?"
Ông lão rùng mình đi đến ngăn kéo, móc ra một ít tiền nhét hết vào túi của Tiêu Thái Lang, cuối cùng ông ta cực kì khách sáo mỉm cười với Tiêu Thái Lang.
Khuôn mặt này của ông lão không cười còn đỡ, vừa cười, các cơ kéo các vết sẹo, giống như một con quỷ vậy, ngược lại, khiến Tiêu Thái Lang giật mình sợ hãi, vô thức đưa tay lấy con dao.
Tên mập giương mắt nhìn hai chân ông lão đang run rẩy, suýt chút nữa đã quỳ xuống.