Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Chị Tình

Chương 383: Chị Tình Chương 383: Chị TìnhChương 383: Chị Tình

Sau khi nhận ra chỉ tiết ấy, Giang Thành bèn kéo Tiêu Thái Lang về sau lưng mình, dùng để anh ta để giúp ban thân tăng thêm khí thế.

"Có tiền hay không, vậy cũng chẳng sao cả." Đếm xong mớ tiền trong ba lô cả Tiêu Thái Lang, hắn nhét vào trong túi mình, ngẩng đầu bảo: "Con người của tôi, chủ yếu là nói chuyện bằng lý lẽ."

Ông lão chủ trọ nuốt ực một cái, cảm giác hơi chột dạ.

"Có lẽ ông còn giữ nhật ký thuê trọ của mấy người thuê cũ nhỉ?" Giang Thành phất tay một cách đầy rộng lượng: "Nhờ ông lấy cho tôi xem nhé."

Ông lão mặt sẹo cay đắng nói: "Không có đâu. Mà thật ra là trước đó đã không còn rồi. Xảy ra chuyện như thế thì ai dám giữ lại nữa? Mấy chuyện mà cậu nói, thật ra cũng là chuyện sau này."

"Chuyện kia phát sinh như thế nào? Dù sao đi nữa, chắc ông cũng phải nhớ kỹ chứ? Nói tôi nghe xem, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với những căn hộ này?" Giang Thành liếc ông ta, nói: "Căn hộ 707 ở tòa nhà số 1, căn hộ 404 ở tòa nhà số 2 và căn hộ 808 ở tòa nhà số 3."

Vì đuối lý, ông lão đành phải kể lại sự thật cho cả bọn nghe.

Khi nghe về câu chuyện liên quan đến tòa nhà số 1 và số 2, Giang Thành vẫn tương đối hài lòng. Những gì ông lão vừa kể cũng tương tự như những gì họ biết, vẫn có thể đối chiếu được một vài chỉ tiết.

Tuy nhiên, khi nghe đến căn hộ số 808 mà bản thân Giang Thành muốn nghe, lại có vấn đề mới phát sinh.

"Ông nói ông không biết à?" Giang Thành ngồi thẳng lưng lên, cảm giác rất không hài lòng.

"Tôi thực sự không biết về căn hộ 808 này." Nghe Giang Thành bắt đầu đổi giọng, ông lão vội vàng giải thích: "Tôi vốn dĩ chỉ là một chân sai vặt. Những căn hộ này đều do chủ chung cư giao cho tôi, để tôi đi tìm khách thuê."

"Mà vào thời điểm đó, tôi chỉ chịu trách nhiệm toà nhà số 1 và 2 mà thôi. Sau vụ tai nạn kia, tôi mới tiếp nhận tòa nhà số 3." Trông ông lão không có vẻ là đang nói dối.

Giang Thành ra hiệu cho Tiêu Thái Lang thử dọa ông ta một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Ông lão chỉ khăng khăng là mình không biết gì cả.

"Chủ trọ ngày trước của tòa nhà số 3 đâu rồi?" Tiêu Thái Lang giả vờ anh ta có giả vờ thế nào cũng chẳng giống.

Nếu không có thanh đại đao trong tay, thậm chí anh ta còn có vẻ khá "dễ thương".

"Đưa cho tôi thông tin liên lạc của chủ trọ toà nhà số 3 trước đó đi." Giang Thành bảo.

"Vô ích." Ông lão thở một hơi dài: "Cô ấy chết rồi."

"Chết rồi à?"

"Ừ." Ông lão gật đầu, tiếp theo là vì sợ Giang Thành không tin nên ông lập tức giải thích ngay: "Là chết thật đấy, mà lại trùng hợp là thời gian mà cô ta tử vong không cách quá xa so với mấy vụ tai nạn kia. Bởi vậy, tôi cứ thấy khoảng thời gian mấy ngày gần đây rất tà môn nha, toàn là chuyện xui rủi." Ông ta liếm môi, giở giọng lấy lòng: "Do đó, tôi mới khuyên mấy cô, mấy cậu là không nên ra ngoài vào ban đêm."

Giang Thành châm chọc: "Vậy, chúng tôi còn phải cảm con mẹ nó ơn ông đấy!"

Bị Giang Thành mắng ngược một câu, ông lão bèn đàng hoàng trở lại.

Tuy nhiên, Giang Thành lại khá hứng thú với người chủ trọ của tòa nhà số 3 này. Theo ông lão, thời điểm tử vong của những người này cách nhau rất gần.

Chẳng lẽ bên trong có mối liên hệ nào ư?

"Haiz... Về người phụ nữ đó... Cô ấy cũng là một kẻ đáng thương đấy." Ông lão thở dài, dõi mắt nhìn ra cửa sổ rồi mở lời bằng giọng điệu hồi tưởng: "Số tuổi cũng không lớn lắm, khoảng chừng... trên dưới 30 tuổi mà thôi. Sắc vóc cũng khá đẹp, tính tình cũng rất tốt... Chỉ đáng tiếc, lại gặp người không tốt.

Nghe đồn rằng, cô ta yêu một người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô ấy rất nhiều. Chẳng rõ thằng đó cho cô ta uống bùa mê thuốc lú gì, mà cô ấy lại yêu nó đến mức chết đi sống lại.

Cô ta có công việc đàng hoàng, lại có thêm mấy căn hộ để cho thuê. Theo lý thuyết, gia cảnh khá xuất sắc đấy, nhưng dù có như thế thì cũng không đủ để tên 'phi công trẻ' kia tiêu xài.

Về sau, nghe đâu là người đàn ông đó ngoại tình, cô ấy muốn can thiệp vào nhưng không ngăn chặn nổi, thế là cứ ngồi ở nhà mong ngóng người đàn ông kia tự hồi tâm chuyển ý, quay về với mình để cùng chung sống trong hạnh phúc."

Nói đến đây, ông lão càng siết chặt chén trà trong tay hơn, hiển nhiên là vì eảäm thấv đáng tiếc ch naười phú nữ kia: "Nhưng càng ăn chơi càng sướng, trái tim hưởng thụ của người đàn ông kia làm sao dừng lại được. Tiếp theo nữa, cô ấy bị tên sở khanh đó lừa sạch tiền, cuối cùng bị thằng kia tống một cước chia tay thẳng mặt.

Rốt cuộc, vì nghĩ quẩn mà cô ấy đã cắt cổ tay tự sát ngay trong phòng ngủ của mình.

Trong nhà cô ấy còn nuôi 2 con chó. Ban đầu, nghe đồn rằng trước khi tự sát, cô ấy đã thả hai con chó kia ra ngoài, có lẽ là vì không muốn liên lụy đến sinh mạng của hai con thú cưng ấy.

Nhưng kế tiếp, chẳng rõ lý do vì sao mà hai con chó ấy quay trở về, còn đóng luôn cả cửa nhà nữa."

Ông lão dừng lời một chút, thở dài, rồi kể tiếp:

"Về sau, mấy người hàng xóm ngửi được mùi lạ, thế nên mới báo cảnh sát. Lúc ấy trời rất nóng nực. Khi cảnh sát khám xét căn hộ đó thì thấy rằng, thi thể của cô ta nát be bét trên giường, mà hai con chó kia thì cũng đang ở trong phòng ngủ... Cảnh tượng khi đó. . Haiz..."

Giang Thành giật nảy mình, vội hỏi: "Có phải cô ấy cũ ở trong chung cư Bình An này không?"

"Đúng vậy." Ông lão gật đầu, lúng túng cười: "Tôi quên nói cho mấy cô cậu nghe, người phụ nữ này từng ở tại căn hộ số 717 trong toà nhà số 1 đấy."

Nghe thế, tên mập thầm cảm thấy nhói lòng một cái.

Hoá ra là cô ta!

Là con quỷ mà có thể dùng tiền để chuộc mạng!

Lại hỏi thêm một vài chỉ tiết nữa, nhưng ông lão cũng chẳng thể đáp rành mạch, Giang Thành không thể tiếp tục làm khó ông ta được nữa.

Nói cách khác, nếu ông lão này có thể đáp cặn kẽ mọi chỉ tiết, thế thì Giang Thành càng nghỉ ngờ hơn.

Sau khi rời khỏi nơi ở của ông lão đại diện cho chủ trọ, cả đám bèn tụ họp ở một địa điểm khác, nhanh chóng tổng hợp thông tin.

Giang Thành đoạt lấy tiền mặt của tất cả mọi người, lại tự mình bỏ thêm vào mớ tiền mà hắn kiếm được ở tụ điểm karaoke, cuối cùng bèn chuẩn bị đi ghé thăm căn hộ số 717 - nơi có ả nữ quỷ tham tiền kia.

Hoá ra, cô ta ham tiền như thế, là vì muốn níu kéo người đàn ông thay lòng ấy.

Nghe xong câu chuyện này, tâm tình của Tiêu Thái Lang cũn suy giảm nghiêm trọng. Bởi vì cô gái ở căn hộ 717 và cả người phụ nữ ở căn hộ 808. Khi còn sống, những người phụ nữ ấy đều là kẻ lương thiện, chỉ vì ngay một thời điểm nào đó lại gặp gỡ sai người, giao phó một tình yêu sai trái, để rồi phí hoài đi mạng sống của bản thân.

"Để tôi đi cùng anh." Đến tầng 7, Tiêu Thái Lang bỗng nhiên mở lời.

Trong lúc đi đường, Giang Thành vẫn đang phân vân xem mình nên kéo theo ai, ngờ đâu lại có kẻ chú động báo danh như thế này.

Giang Thành đánh giá Tiêu Thái Lang một hồi, cuối cùng bèn giả vờ nặng nề gật đầu: "Khi vào trong, anh hạn chế nói chuyện nhé. Để tôi gánh lấy phần nguy hiểm, chỉ mong anh đừng quá hốt hoảng nếu biến cố xảy ra."

Thấy bác sĩ như thế, tên mập vô cùng lo lắng: "Hay tôi đi cùng mọi người nhé. Càng nhiều người, càng có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Ngẫm nghĩ một hồi, Giang Thành đáp: "Để xem tình hình thế nào đã."

Hai nhóm người thoả thuận nhau, dùng 20 phút đồng hồ đẻ làm tiếp điểm. Nếu trong 20 phút mà nhóm Giang Thành không thể bước ra ngoài, nhóm còn lại sẽ phải tìm biện pháp để cứu viện.

"Chúng tôi sẽ cố." Hoa Lạc hứa.

Dẫn theo tên mập và Tiêu Thái Lang, nhóm 3 người Giang Thành đến gõ cửa căn hộ số 717.

Được ông lão chủ trọ cho biết, người phụ nữ này tên là Ông Tình.

Cũng giống như lần trước, sau một tràng tiếng vang chậm rãi đằng sau cửa chính, dần dần có tiến chân kéo lê vang lên - kiểu âm thanh khi dùng chân để di chuyển nhưng bàn chân không hề nhấc lên khỏi mặt đất ấy.

Một lát sau, cửa phòng mở ra một khe nhỏ. Gương mặt của người phụ nữ kia xuất hiện ngay khe cửa; sắc mặt của cô ta tái nhợt, tựa như không hề ra nắng trong suốt một thời gian rất dài.

Trong nhà vẫn là khung cảnh tối tăm y hệt như trước đó. Chẳng những thế, từ khe cửa còn có một mùi thối nhàn nhạt phã ra, ngửi tựa như mùi thịt nát để lâu ngày vậy.

Nếu đã biết nhu cầu của nữ quỷ, Giang Thành cũng chẳng thèm nói nhảm, thẳng thừng vươn tay nhét một cọc tiền dày cộm qua khe cửa.

"Chị Tình." Bằng một giọng điệu cực ngọt ngào, hắn nói: "Tôi vừa nhặt được 6. 347 tệ ngay trước cửa nhà chị. Chị xem thử có phải là của chị bất cẩn đánh rơi hay không?"
Bình Luận (0)
Comment