Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Chú Ý

Chương 384: Chú ý Chương 384: Chú ýChương 384: Chú ý

Tiền giấy trong tay tan biến nhanh như gió, bằng tốc độ mà tên mập cũng chẳng phản ứng kịp.

"Là tôi đánh rơi lúc đi mua đồ ăn sáng." Giọng nói của người phụ nữ kia nghe cực kỳ thoải mái: "Nhưng vẫn phải cảm ơn các cô, cậu nhé."

Khe cửa chậm rãi mở rộng ra, sau khi dò xét mọi người, cô ta đột ngột nhìn chằm chằm vào Tiêu Thái Lang, cuối cùng mới né người sang một bên: "Thôi không sao, mời mọi người vào trong ngồi chơi."

"Cảm ơn chị Tình." Giang Thành trông cực kỳ thân thiện.

Tên mập đi sau lưng Giang Thành, mà Tiêu Thái Lang đi ở cuối hàng.

Ba người ngồi một hàng trên ghế sô-pha, nhìn cứ như người lớn đến thăm nhà trẻ nhỏ vậy.

Ông Tình xoay người vào nhà bếp, lúc bước ra còn cầm theo vài cái bát và một ấm trà tỉnh xảo.

Trong phòng treo màn cửa khá dày và chỉ có mỗi một ngọn đèo loe loét yếu ớt, tản ra một nguồn ánh sáng hấp hối, khiến bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Nhưng chuyện khiến Tiêu Thái Lang bất ngờ nhất chính là Ông Tình ăn mặc trông không giống như Giang Thành từng miêu tả. Cô ta không hề ăn bận già nua và cổ quái, chẳng những thế mà còn khá hợp thời trang với xã hội hiện nay.

Bộ đồ ngủ màu tía rộng thùng thình kia không thể che nổi dáng người quyến rũ của cô, mái tóc đen tuyền kéo dài trải rộng phía sau bờ lưng thon, cùng gương mặt nhợt nhạt được tô điểm bởi một lớp make-up nhẹ...

Cô có một đôi mắt đỏ rất kỳ dị, một kiểu sắc thái mà có thể khiến người xung quanh khiếp sợ bởi vẻ đẹp bệnh hoạn ấy.

Người phụ nữ trước mặt mang đến một cảm giác vô cùng đặc biệt đối với Tiêu Thái Lang.

Lúc này, Giang Thành lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, bằng một ánh nhìn rất sỗ sàng. Tên mập khá nhát gan, hoặc cúi đầu, hoặc chỉ dám quan sát bốn phía xung quanh.

Cúi nhẹ người, rót trà cho toàn bộ khách khứa, Ông Tình bèn đứng thẳng người lên, sửa sang lại phần tóc hơi rối nơi thái dương, mà ánh mắt kỳ dị kia vẫn vấn vương trên khuôn mặt của Tiêu Thái Lang: "Anh trai này là..." như giới thiệu bản thân, sau đó dời mắt nhìn sang nơi khác.

Khi đối diện với ánh mắt của cô gái này, trái tim của anh ta dường như hơi lỗi nhịp.

"Chị Tình." Giang Thành ngoan ngoãn hỏi: "Trong nhà chỉ có một mình chị thôi à2"

"Ừ." Ông Tình không nhìn chằm chằm vào Tiêu Thái Lang nữa, quay sang đáp lời Giang Thành: "Tôi ở một mình, nhưng có 2 con chó bầu bạn."

Cô duỗi ngón tay thon dài của mình ra, chỉ về phía phòng ngủ: "Bọn chúng không thích nhà có khách, nên tôi nhốt chúng bên trong phòng ngủ rồi."

Giọng nói của Ông Tình dường như có thể chỉ phối một loại sức mạnh quỷ dị nào đó, cực kỳ êm tai, tạo nên một cảm giác câu hồn đoạt phách, nhưng cũng khiến Tiêu Thái Lang vô thức siết chặt tay mình.

Tựa như phản ứng lại câu nói vừa rồi của người phụ nữ, từ trong phòng ngủ chợt vọng ra âm thanh cào cấu. Dường như ngay phía sau cánh cửa ấy, có một dạng âm thanh gầm gừ uy hiếp của loài chó vừa vang lên.

Về cơ bản, lời nói của Ông Tình có chút mâu thuẫn với lời kể của ông lão chủ trọ. Xem ra, bọn hắn đã đoán sai ngay từ đầu. Trong phòng ngủ ấy không phải bàn tay ma quỷ kia, mà là hai con chó.

"Mấy người còn chưa chịu dọn đi à?" Người phụ nữ này nhấc chén lên, khẽ nhấp một ngụm trà.

Ngay lúc cô đặt chén trà uống, tròng mắt của Giang Thành giật nhẹ một cái. Hắn thấy được, bờ môi của cô bị một lớp gì đó màu đỏ phủ lên.

Thứ dung dịch trong chén trà không phải là trà, mà là máu.

Nhìn cô, Giang Thành cố đè nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, cố nhoẻn miệng cười một nụ cười vô cùng hồn nhiên: "Chị Tình." Giang Thành mím môi: "Ban đầu, tôi cũng định dọn đi, nhưng tôi lại lo lắng cho chị."

"Tôi nghĩ rằng, với một người cực kỳ quyến rũ như chị mà cứ ở đây, ngộ nh bị kẻ xấu nhớ thương thì phải làm sao?" Giang Thanh siết chặt tay, tỏ vẻ cực kỳ quan tâm.

Tên mập tranh thủ cầm chén trà lên, chuẩn bị hớp một ngụm.

Nhưng khi vừa nâng chén lên, anh ta lại nhận ra một việc. Nơi này là căn hộ bị quỷ ám, người phụ nữ trước mặt chính là lệ quỷ, thế nên chén trà nà...

Cũng may, Ông Tình đang chú ý vào Giang Thành. Cô nhoẻn miệng cười, bờ môi đẫm máu kia vẽ nên một nụ cười khiến lòng người phải run rẩy. chữ như tơ.

Tên mập không nhìn được, cuối cùng uống ực một ngụm trà.

Tiêu Thái Lang cũng giật thót cả minh, vội vàng nhấp một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh.

Vị trà khá nồng, chăng biết bên trong nấu chung với loại dược thảo nào.

úc này, Giang Thành vờ như bản thân đang cực kỳ sợ hãi, trông chẳng khác gì một tên trai tơ chưa trải sự đời. Ông Tình cũng không tiếp tục ghẹo hắn, mà nhìn về hướng Tiêu Thái Lang.

Tiêu Thái Lang - kẻ đang giả vờ cúi đầu để nhìn lén - cũng lập tức né tránh ánh mắt của cô ta, giả vờ như chẳng hề biết ơn tách trà này.

"Hình như cậu không phải là cư dân nơi đây?" Giọng nói của Ông Tình chẳng khác gì nước mát đang thẩm thấu, chỉ mỗi dư vị gợn sóng thôi mà đã khiến Tiêu Thái Lang không thể chịu nổi rồi.

Anh ta chưa từng quen bạn gái, mặc dù thời đi học thì có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh ta. Nhưng dù là thế, anh ta cũng chưa bao giờ gặp một ánh nhìn trắng trợn thế này, tựa như là muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.

"Tôi... tôi không phải là dân ở đây." Tiêu Thái Lang sợ hãi đáp.

Bờ môi diễm lệ của Ông Tình khẽ cong lên, dường như cô có hứng thú với anh ta hơn cả Giang Thanh. Sau khi rót thêm cho anh ta một chén trà, cô cười bảo: "Dường như anh đang rất hồi hộp thì phải?"

"Không... tôi không..." Tiêu Thái Lang điên cuồng tìm từ ngữ trong đầu, cuối cùng mới bật miệng đáp: "Tôi chỉ là... chỉ là không ngờ chị Tình lại trẻ đến vậy."

"Ủa? Chẳng lẽ bọn họ..." Ông Tình liếc sang Giang Thành và tên mập, sau đó quay lại với Tiêu Thái Lang, cười hỏi: "Bọn họ bảo tôi rất già à?"

Khoác nhẹ tay lên vai anh ta, lia nhẹ một đầu ngón tay lạnh băng xẹt qua cổ, Ông Tình vọt đến ngồi cạnh Tiêu Thái Lang trong nháy mắt.

Cảm giác lạnh giá kia vẫn lẩn quẩn quanh cổ của anh ta, cảm giác không khác gì bị một con rắn độc vờn quanh.

Ngay lúc Giang Thành đang suy nghĩ xem phải giải vây cho Tiêu Thái Lang thế nào, Tiêu Thái Lang lại chủ động ngẩng đầu lên, mà Ông Tình cũng nhíu nhẹ chân mày vì cảm giác ngón tay mà mình đang đặt trên cổ anh ta có chút ấm áp.

Trong lúc vờn nhẹ đầu ngón tay trên mu bàn tay của Ông Tình, khiến cô cảm giác hơi ngứa ngáy nhẹ, Tiêu Thái Lang nói: "Vậy là... kể như tôi lọt Tình, mà đôi mắt 'ngây thơ' của anh ta cũng phản chiếu trọn hình bóng của người phụ nữ này.

Giang Thành lập tức biến sắc.

Dần dần, nét lạnh lẽo trong đôi mắt của Ông Tình tan đi. Từ trên cao nhìn xuống, gương mặt kia có có gì đó vừa thay đổi.

Để ý đến đồng hồ, Giang Thành nhận ra là đã qua 18 phút.

Hỏng bét rồi...

Nếu cứ chần chờ mãi, các đồng đội bên ngoài chắc chắn sẽ gây nên một vài hành vi bốc đồng, dù Giang Thành cũng không tin tưởng bọn họ cho lắm.

Nhưng nếu rời đi ngay lúc này, vậy chính là tốn công vô ích. Thời gian không chờ một ai, nếu không thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra tại căn hộ 808, ai nấy đều có cảm giác như có một thanh kiếm sắc bén vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu mình.

Dường như nhận ra động tác của Giang Thành, Ông Tình nghiêng đầu hỏi: "Các người sắp sửa bận việc à?"

Giang Thành mím chặt môi.

Nhưng ngay lập tức, Tiêu Thái Lang chậm rãi mở miệng: "Nếu bận thì mọi người đi trước đi." Anh ta liếc sang Giang Thành với thái độ kiểu, anh trai à - đừng có phá hoại cơ hội cua gái của em nha!

Ngay khoảnh khắc Ông Tỉnh xoay đầu đi, Tiêu Thái Lang gật đầu nhanh một cái với Giang Thành.

Rõ ràng, dù anh ta hơi hồi hộp, nhưng vẫn tự tin vào khả năng của bản thân.

Nhưng chuyện này có thành công hay không, vậy còn phải xem Ông Tình có đồng ý thả bọn họ đi hay không.

"Mới ghé thăm chị Tình cư được bao lâu mà đã ra về, vậy cũng hơi mất lịch sự. Thế nên chị cho phép tôi ở lại nhé, ngồi tán gẫu dăm ba câu chuyện đời cùng chị." Anh ta nhìn chị Tình, dù giọng nói hay ánh mắt đều cực kỳ chân thành.

Két...

Vốn dĩ cửa phòng đang đóng chặt, lúc này lại hé ra một khe nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment