Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Phòng Ngủ

Chương 386: Phòng ngủ Chương 386: Phòng ngủChương 386: Phòng ngủ

"Những gì mà ông nói đều là thật à?" Tên mập hung hăng hỏi.

"Thật thật." Lão chủ trọ gật đầu liên tục: "Hiện tại, tôi đâu có dám gạt mấy người. Tôi nói thật đấy... chỉ là... Chỉ có Ông Tình mới biết rõ chuyện xảy ra ở căn hộ 808 mà thôi."...

"Bạn của cậu đi rồi." Giọng nói của Ông Tình vang lên bên tai của Tiêu Thái Lang. Hơi thở của cô dường như ẩn giấu một loại hương vị nào đó, cứ xui khiến người cạnh bên phải cố gắng kiếm tìm.

Cô ngồi xuống cạnh Tiêu Thái Lang, rất gần anh ấy, gần đến mức mũi của anh ta đều ngập tràn hương vị của cô: "Cậu không sợ à?" Dường như Ông Tình đang ám chỉ gì đó.

Tiêu Thái Lang rất hoảng sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt thì cực kỳ bình tĩnh: "Sợ chứ." Nhìn gương mặt của Ông Tình, ánh mắt của anh ta thanh tịnh như nước: "Tôi sợ chị Tình không chào đón tôi, rồi đuổi tôi đi nữa."

Đôi mắt của Ông Tình bỗng dưng thất thần trong thoáng chốc.

Một lát sau...

"Cậu đói không?" Ông Tình lại nhích gần Tiêu Thái Lang hơn: "Muốn ăn món gì?"

Tiêu Thái Lang định đáp là mình ăn rồi, nhưng trong ánh mắt của Ông Tình không hề mong muốn đáp án này. Do đó, sau khi ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, anh ta trả lời: "Món gì cũng được, nhưng tốt nhất là đừng gọi thức ăn bên ngoài. Tôi muốn ăn món mà chị Tình đích thân làm."

Ông Tình nở một nụ cười, cười với một độ cong khoé miệng khiến Tiêu Thái Lang phải thầm run rẩy."Cậu rất biết lấy lòng các cô gái đấy. Có phải... có phải cậu đã nói câu này với rất nhiều người phụ nữ khác rồi, đúng không?"

"Tôi vẫn còn nhớ, bọn họ từng dẫn theo một cô bé khác khi đến đây dịp trước." Khoác ngón tay tái nhợt lên mặt của Tiêu Thái Lang, Ông Tình nhìn anh ta, nói: "Em gái ấy cũng là bạn của cậu à?"

"Tôi chỉ có mỗi mình chị Tình đây là bạn." Tiêu Thái Lang ngồi thẳng lưng, chân thành đối đáp.

Ông Tình bèn đứng dậy, tiến vào nhà bếp: "Cậu ăn beefsteak chứ?" Giọng nói của cô vọng ra, lúc xa lúc gần: "Tươi lắm."

Tiêu Thái Lang thấy cô kéo ngăn tủ lạnh, lấy ra một miếng thịt to, sau đó cho vào môêt cái mầm bac. Đúng như Ông Tình nói, thịt còn khá tươi, thậm chí độ tươi có hơi thái quá.

Mà bên trên... vẫn còn rướm máu.

Tiếp theo là âm thanh bật bếp lò, kế đó là tiếng xì xèo khi nướng steak. Không lâu sau, một mùi thịt đậm đà bay ra ngoài.

Tiêu Thái Lang chưa từng ngửi qua một mùi thơm như vậy.

Dù lý trí bảo anh ta phải biết khắc chế bản thân, nhưng anh ấy vẫn nhận lấy dao và rĩa do Ông Tình đưa tới.

"Cậu nếm thử xem." Một lát sau, Ông Tình mang đĩa đồ ăn ra. Cô ngồi cạnh anh ấy, dùng một ánh mắt tràn đầy mong đợi mà nhìn anh ta.

Tiêu Thái Lang dùng dao cắt tảng thịt ra từng miếng nhỏ, nhưng khi vừa cắm dao vào thì có máu chảy ra. Món beefsteak này không hề chín, dường như vẫn sống nhăn.

Nhưng Tiêu Thái Lang không còn lựa chọn nào khác. Trước ánh mắt đầy mong đợi của Ông Tình, anh ta thậm chí còn không dám cắt miếng bò ra quá nhỏ, chỉ có thể kiên trì ăn vào.

Nhưng không như cảm giác đẫm máu trong tưởng tượng, đầu lưỡi của anh ta dường như vừa tìm ra được một kiểu vị giác vô cùng mới mẻ. Tiêu Thái Lang lập tức cắt thêm một miếng, sau đó là từng miếng tiếp theo...

Ông Tình nhìn anh ấy, ánh mắt của cô đầy vẻ hài lòng. Thậm chí, cô còn quay lại nhà bếp, lấy ra một chai rượu vang đỏ. Cô rót cho Tiêu Thái Lang một ly trước khi tự rót cho mình một ly.

Màu rượu đỏ thẫm sóng sánh bên trong ly đế cao, cuối cùng chảy qua bờ môi đỏ tươi của người phụ nữ - vẻ lộng lẫy trong chớp mắt này là cảnh tượng mà Tiêu Thái Lang chưa bao giờ được chứng kiến.

Anh ta như gặp được một chân trời mới vậy.

Thấy Tiêu Thái Lang kinh ngạc ngắm chính mình, Ông Tình vẫn giữ ánh mắt quyến rũ man dại kia. Dường như, cô đã quá quen với ánh nhìn thế này của cánh đàn ông rồi.

Trước hơi thở quyến rũ đầy dị dạng toả ra từ người phụ nữ, Tiêu Thái Lang vô thức nuốt ực một cái.

"Ăn ngon không?" Ông Tình lướt nhẹ đầu ngón tay qua bờ môi đỏ thắm, tước đoạt đi một giọt rượu còn sót lại trên bờ môi mềm.

"Chất thịt mềm, vừa đủ độ dày, ướp vừa phải, béo nhưng không ngấy! Ăn còn có độ dai! Mà quan trọng nhất là, khi cắn vào vẫn giữ độ đàn hồi nhè nhẹ." một món ăn ngon trong đầu mình, khen lấy khen để, mà thực tế thì anh ta cũng xác định là nó ngon thật sự.

"Vậy cậu cứ ăn nhiều một chút." Ông Tình dường như rất ít được ai khen, thế nên trông cô cũng vô cùng vui vẻ.

"Chị Tình, chị không ăn à?" Tiêu Thái Lang cố gắng bình tĩnh sau khi ăn xong, vì hiện tại anh ta cũng đang hoài nghỉ nguồn gốc của thịt.

Trong thế giới thực, anh ta từng ở Úc một khoảng thời gian, từng ăn khá nhiều kiểu beefsteak. Tuy nhiên, hương vị thế này chính là lần đầu tiên mà bản thân anh được nếm thử. Mà vị thịt bò này... có một kiểu quái đản nào đó khó có thể diễn tả thành lời.

Ông Tình vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Thái Lang bằng đôi mắt càng lúc càng đỏ thẫm dần. Mà cũng vì thế, Tiêu Thái Lang luôn cảm giác cô ấy có thể nhào đến bản thân mình bất cứ lúc nào, biến bản thân mình thành thức ăn cho chính cô ta.

Nhưng còn may, cô ấy cũng không làm vậy.

Cô không từ chối "ý tốt" của Tiêu Thái Lang, bèn vươn tay cầm lấy con dao ăn của anh ta rồi tự cắt một miếng thịt nhỏ, cho vào trong miệng.

Chậm rãi nhai rồi nuốt.

Cử chỉ thân mật thế này khiến Tiêu Thái Lang hơi khó xử. Từ đầu buổi đến giờ, anh ta vẫn luôn nghĩ cách để đào móc bí mật của căn hộ 808 từ Ông Tình.

Nhưng cô ấy không hề cho anh ta cơ hội được mở lời.

Dường như thời gian lúc này chỉ nên dành riêng cho đôi trai gái hiện tại thôi.

Rốt cuộc, Tiêu Thái Lang cũng không kiên nhẫn nổi, bèn hạ giọng hỏi: "Chị Tình, chị làm nghề gì thế?"

Ông Tình chống cằm, nhướng nhẹ hai hàng mi đẹp: "Trước kia, tôi là chủ trọ. Còn hiện tại..." Cô cười nhẹ: "Lại thích chụp ảnh hơn." Trong đôi mắt đỏ thẫm của cô chợt loé lên một đốm sáng, sau đó vụt biến mất.

"Chủ trọ à..." Tiêu Thái Lang thuận thế nói tiếp. Giọng nói của anh ta khá ngọt ngào, tựa như rót mật bên tai: "Vậy là quá ổn rồi. Hiện nay, người như chúng tôi phải dốc sức cày cuốc suốt một nửa cuộc đời ở thành phố lớn, nhưng rốt cuộc cũng không thể kiếm đủ tiền để mua nổi một căn nhà."

"À quên nữa..." Tiêu Thái Lang cầm ly rượu lên, thản nhiên nói: "Hình như chị Tình sở hữu không chỉ mỗi căn hộ này, đúng không?"

Ông Tình bèn đáp lời, mà giọng nói của cô cũng phả ra mùi rượu, nằm tại toà nhà này, mà ở bên toà nhà số 3 đấy."

"Tôi thật sự rất hâm mộ chị đấy. Vừa có dáng dấp xinh đẹp, mà gia cảnh còn xuất sắc như thế nữa." Tiêu Thái Lang nháy mắt, sự dịu dàng trong đôi mắt của anh ta cứ như muốn ôm choàng lấy Ông Tình.

"Miệng cậu ngọt lắm đấy." Ông Tình cảm giác rất vui vẻ. Cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Thái Lang, từ ánh mắt toát lên một vẻ khao khát nào đó.

Nhưng cô đã dùng cách uống rượu để che đi biểu hiện đó.

Tiêu Thái Lang đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng chẳng rõ là không ổn thế nào... Người phụ nữ trước mặt dường như có gì đó không đúng.

"Mình không thể ở lại lâu hơn được nữa, cần phải tranh thủ hỏi thăm manh mối rồi nhanh chóng rời đi thôi." Anh ta cũng nhấp một ngụm rượu, dùng độ cồn của rượu để tự khích lệ bản thân.

Ông Tình trông có vẻ hơi say. Cô từ từ đứng dậy, khiến bộ đồ ngủ rộng thùng thình trượt nhẹ xuống, tình cờ để lộ một bên bờ vai.

"Tôi hơi mệt." Ánh mắt của Ông Tình cứ mê ly dần: "Cậu đưa tôi vào phòng ngủ nhé?"

Nơi mà Ông Tình từng tự sát chính là phòng ngủ. Bên trong nơi đó chắc chắn có nguy hiểm, nhưng trước khi Tiêu Thái Lang có thể từ chối thì Ông Tình đã khoác tay lên mặt anh ta. Ngón tay của cô vờn nhẹ trên gương mặt, chạy dọc xuống bờ môi của Tiêu Thái Lang,"Bên trong căn phòng ấy... có thứ mà cậu muốn."

Tiêu Thái Lang đột nhiên thở dồn dập hơn. Anh cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, đặc biệt là phần má vừa bị ngón tay của Ông Tình xẹt ngang.

"Ừ... Rồi rồi..." Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta chợt đứng dậy, Ông Tình cũng thuận theo tư thế đó mà ngã tựa vào cơ thể của Tiêu Thái Lang,"Chị, chị Tình... Chị đi chậm một chút... Cẩn thận dưới chân."

Chỉ cần đẩy nhẹ, cửa phòng ngủ đã mở toang ra. Bên trong phòng cực kỳ sạch sẽ; trong góc, có hai con chó lông vàng to tướng đang ngồi xổm thè lưỡi, không những không hung dữ mà trông cực kỳ đáng yêu.

Phòng ngủ không lớn lắm, trên tường có gắn một chiếc đèn ngủ nhỏ đang phát ra một vầng sáng màu cam dịu nhẹ. Bằng nguồn sáng này, Tiêu Thái Lang nhận trên các bức tường xung quanh có dán rất nhiều bức ảnh chụp.

Trong mỗi bức ảnh, có một người đàn ông khác nhau.

Mà hếi cảnh địa điểm của nhỮỨng bức ảnh ấv.. chính là căn nhòng naủ này!
Bình Luận (0)
Comment