Chương 387: Con đường sống sót
Chương 387: Con đường sống sótChương 387: Con đường sống sót
"Sau khi anh ấy rời bỏ tôi, tôi bắt đầu thích bộ môn chụp ảnh." Một bàn tay nhợt nhạt đặt lên vai Tiêu Thái Lang; giọng nói của người phụ nữ này vẫn quyến rũ, nhưng cơn say nhẹ nhàng kia đã biến mất. Thay vào đó, là một cảm giác lạnh băng.
"Bọn họ đều là bộ sưu tập của tôi. Mỗi một người trong số họ đều hứa với tôi rằng, họ sẽ đối xử tốt với tôi đến hết cuộc đời." Đầu ngón tay của cô vờn quanh cổ của Tiêu Thái Lang: "Vì không để bọn họ thất hứa, tôi đành phải giữ bọn họ ở lại đây mãi mãi."
Tuy nhiên, điều khiến Tiêu Thái Lang sợ hãi hơn cả câu nói này chính là hành động hiện tại của cô ta.
Vừa rồi, anh từng đỡ cô ấy nằm xuống giường. Nhưng hiện tại, dù cơ thể của cô ấy không hề động đậy, nhưng bàn tay cô ấy lại trực tiếp duỗi thẳng đến anh.
Cánh tay của cô ấy... phải dài ít nhất 3 mét.
Vì không để bản thân bị kích thích nỗi hoảng sợ, Tiêu Thái Lang cố đứng vững, không dám quay đầu.
Nhưng một giây tiếp theo, giọng nói của Ông Tình đã vang lên sát bên tai, mà hơi thở hững hờ của cô cũng khiến vành tai của Tiêu Thái Lang ngứa ngáy nhè nhẹ.
Nhưng bây giờ, Tiêu Thái Lang chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ đến chuyện khác. Anh ta chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, trông vô cùng ngoan ngoãn.
"Anh ấy tên Uông Vực Học, là một giáo sư đại học." Ông Tình chỉ vào một người đàn ông trong ảnh - kẻ này đang mặc một bộ đồ vest, đi giày da và đeo một loại mắt kính không gọng.
"Anh ta cũng là khách thuê trong toà nhà này. Anh ta sống cạnh căn hộ của tôi. Trông anh ấy rất chính nhân quân tử, phải không?"
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Ông Tình cắn ngón tay, cười một cách ngốc nghếch: "Nhưng tên Uông Vực Học đó đã kết hôn rồi, mà vợ anh ta còn phải dẫn theo 2 đứa con mà đi làm ở tỉnh khác, còn phải lo nuôi nấng bố mẹ của anh ta... Nhưng anh ta thì sao? Vị giáo sư Uông Vực Học này mượn cớ là dạy phụ đạo để dẫn các nữ sinh viên về nhà, sau đó thừa cơ hội mà 'ăn' luôn các cô bé ấy."
"Sau đó, anh ta gặp tôi." Ông Tình nở một nụ cười hài lòng; nhìn vào bức ảnh, dường như cô đang nhớ lại một điều gì đó: "Đôi mắt của anh ta rất khác, tôi đã giữ lại đôi mắt của anh ấy."
Tiêu Thái Lang rùng mình trong vô thức.
"Còn có kẻ này." Ông Tình chuyển tầm mắt về phía bức ảnh dán bên dưới đồng hồ treo tường. Tấm hình này ở vị trí rất dễ thấy, tựa hồ là có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Cậu ta trông có vẻ là một thanh niên cực kỳ tích cực, hướng ngoại, mặc áo thể thao và quần đùi, dáng người trông rất khỏe khoắn.
"Cậu ta tên Diêm Như Ngọc, là sinh viên của Học viện Giáo dục Thể chất." Giọng nói của Ông Tình như một thanh đao, dần mổ xẻ từng người đàn ông trong bức ảnh từng chút và kể lại cho Tiêu Thái Lang nghe.
"Diêm Như Ngọc trông có vẻ rất thật thà và chất phác, đúng không?" Ông Tình thở dài một hơi, để rồi ánh mắt của cô lập tức trở nên lạnh lùng trong nháy mắt: "Nhưng nó là một thằng cặn bã. Nó ở căn hộ ngay vị trí phía trên của căn hộ mà tôi ở. Bình thường, có thể nghe rõ ràng âm thanh nó đánh đập bạn gái đấy. Mà khi bạn gái của nó mang thai, nó bèn tìm đến quấy rối tôi."
"Thế nên tôi cũng giữ nó lại." Ông Tình ghé sát vào tai Tiêu Thái Lang, thì thầm từng chữ một: "Nói khoe với tôi rằng, nó 'ấy ấy' rất khoẻ, thế nên tôi mới giữ nó lại. Cơ mà, cuối cùng tôi mới phát hiện ra... Nó nói dối." Ông Tình lướt nhẹ ngón tay lên bờ môi, cười vô cùng vui vẻ.
Đang đi chân trần trong phòng, cô nhón gót lên, lần lượt giới thiệu những người đàn ông trong các bức ảnh cho Tiêu Thái Lang biết, cũng như từng câu chuyện bẩn thỉu gắn liền với bọn họ.
Cô tỏ ra rất vui vẻ, vui vẻ như một đứa trẻ đang giới thiệu những món đồ chơi yêu thích của mình dành cho người bạn mới.
Và cuối cùng... sẽ đến lượt Tiêu Thái lang/
Tại một góc hẻo lánh trong phòng, có một khung ảnh trống đang được treo tại đó. Sau khi tháo nó ra, Ông Tình bèn ôm khung ảnh ngay ngực - hiển nhiên, khung ảnh này là dành riêng cho Tiêu Thái Lang.
"Cậu cũng là kẻ quen thói dùng lời nói ngọt ngào để lừa dối phụ nữ, phải không?" Cô híp nhẹ đôi mắt đỏ thẫm của mình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thái Lang và nói: "Tôi rất thích cậu, thế nên tôi sẽ giữ lại đầu lưỡi của cậu, để cậu nói mấy lời êm tai cho tôi nghe."
Cửa phòng ngủ đã đóng kín; Tiêu Thái Lang không còn đường sống nào.
Mà cho dù cửa phòng ngủ có thể mở ra thì cũng chẳng có tác dụng gì. Vì vốn dĩ, hai con chó lông vàng to tướng ngoan ngoãn ban nãy bỗng dưng đứng lăm le ngay cửa.
Đứng kiễng chân, Ông Tình tựa người sát vào lưng Tiêu Thái Lang, dùng hai tay ôm choàng lấy vai anh ta, duỗi từng ngón tay lạnh lẽo lên gương mặt của anh ta.
Áp sát vào cơ thể của Tiêu Thái Lang, cảm nhận được nhịp tim đang đập trong lồng ngực của anh ấy, đôi má tái nhợt của Ông Tình chợt có chút gì đó hồng hào, còn bao gồm cả khát vọng.
Cô nhếch nhẹ khoé miệng - đôi môi đỏ tươi, thân thể mềm mại - nét đẹp bệnh hoạn thế này lại trông vô cùng phù hợp với cơ thể cô.
Những đầu ngón tay sắc bén cứ vờn quanh yết hầu của người đàn ông phía trước cô. Chẳng bao lâu nữa, thanh niên này cũng sẽ trở thành một thành viên trong bộ sưu tập của cô mà thôi.
Nhưng ngay trước khi những chiếc móng tay sắc nhọn kịp thời cắt vỡ cổ họng của anh ấy, Ông Tình chợt dừng lại.
Người đàn ông trước mặt cô không hề khóc lóc thảm thiết như những kẻ đã từng bước vào căn phòng này, cũng không thề thốt rằng sẽ đối xử tốt với cô đến cuối cuộc đời trong khi mục đích thật sự của bọn họ chỉ là muốn được tha mạng.
Người đàn ông trước mặt cô lúc này bỗng dưng bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí hơi thở của anh ta cũng không giống như lúc ban đầu, trông cứ như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.
Qua ảnh phản chiếu từ khung tranh thuỷ tỉnh, cô trông thấy người đàn ông này đang tập trung ngắm nhìn những bức ảnh treo tường. Dường như... dường như anh ta đã quên mất chuyện bản thân sắp phải tử vong nơi đây.
Anh ta rồi sẽ giống như những bức ảnh khác, được treo lên tường mãi mãi, như một phần trong bộ sưu tập của cô.
"Chị Tình." Tiêu Thái Lang đột nhiên nói: "Chị có thật sự từng yêu, hay từng hận bọn họ không? Hay đó chỉ là do chị muốn tìm người thay thế cho gã đàn ông kia"
Tiêu Thái Lang không quay lại. Anh chỉ đứng đó; anh biết rõ chuyện gì đã từng xảy ra với Ông Tình: "Trong lúc trừng phạt những người này, trên thực tế là do chị muốn mượn bọn họ để chuộc tội cho người đàn ông kia mà thôi..."
Tiêu Thái Lang còn chưa nói xong, sát khí bỗng dưng bao phũ nồng nặc khắp căn phòng. Ngay cả chiếc đèn ngủ duy nhất tại đây cũng bắt đầu lung lay, sắp sửa tắt ngấm như một ngọn nến trước gió.
Từng vết máu cực mỏng, cực nhỏ, bắt đầu hiện ra trên làn da của Tiêu Có vài giọt máu đỏ tươi chảy xuống gò má của anh, nhuộm lên chiếc áo trắng từng đoá hoa mai đỏ thẫm.
Nhưng người đàn ông này vẫn đứng yên bất động.
"Câm miệng lại..." Nắm lấy bả vai của Tiêu Thái Lang, những đầu móng tay sắc bén đã đâm vào da thịt của anh ta từ lâu. Ông Tình cắn môi, trầm giọng nói: "Cậu cũng như gã! Chúng mày đều giống như gã! Lũ đàn ông chúng mày... đều đáng chết!"
"Nhưng chẳng phải người đàn ông kia mới là kẻ đáng chết nhất à?" Tiêu Thái Lang ngắt lời Ông Tình, thẳng thắn bảo: "Gã ấy đã làm lỡ một thời thanh xuân của chị, gây ra sự tổn thương cho một người vốn dĩ vừa dịu dàng, lương thiện, đáng yêu, ngây thơ, xinh đẹp, hào phóng, lại còn khéo hiểu lòng người! Và sau tất cả, gã ấy còn phá huỷ đi cuộc sống của chính bản thân chị!"
"Tôi sẽ không bỏ qua cho thằng đó." Tiêu Thái Lang nghiến răng; đôi mắt vốn dĩ dịu dàng của anh ta tràn đầy lửa giận.
Đôi mắt đỏ thẫm như máu của Ông Tình chợt run nhẹ. Người đàn ông đang quay lưng về phía cô dường như biến thành một người khác vậy. Khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú của cậu ta đầy sự kiên nghị, mà nhịp tim của cậu ấy đập vang như trống, trong khi lòng oán hận của cậu ta dành cho người đàn ông từng tổn thương cô cũng là sự thật, thậm chí nồng đậm đến mức gần như ngưng tụ thành thực chất.
Nhưng... rõ ràng chính mình là người vừa định giết cậu ta mà...
Tại sao?
Tại sao cậu ta lại...
Bàn tay đang đặt trên bờ vai của người đàn ông trước mặt đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp, mà lúc này Tiêu Thái Lang cũng đang chậm rãi xoay người lại. Ông Tình vô thức muốn rút tay ngược trở về, nhưng anh ta càng nắm tay cô chặt hơn.
Trong căn phòng u ám, cô trông thấy đôi mắt của Tiêu Thái Lang chứa đầy nước,"Chị Tình! Đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa." Đôi môi của Tiêu Thái Lang vẫn đang run rẩy; "Tôi biết rõ, kẻ đã từng tổn thương chị vẫn chưa được nhận lấy sự trừng phạt thích đáng đến tận lúc này.
Do đó, chúng ta hãy cùng nhau tìm ra gã. Dù có phải trả giá bằng cả mạng sống này, tôi cũng phải khiến gã đích thân chuộc tội với chị Tình, vì tất cả những gì mà gã đã gây raI"