Chương 388: Báo cáo
Chương 388: Báo cáoChương 388: Báo cáo
"Cho nên... Đây chính là lý do anh có thể ra ngoài?" Giang Thành nhìn từ trên xuống dưới nhìn Tiêu Thái Lang đang đứng ngoài cửa, vịn vào tường, hai chân vẫn còn run rẩy, cau mày hỏi.
"Cho anh ta vào trong đi." Hoàn Diên Ninh từ phía sau cánh cửa nói: "Có lẽ là thật."
Giang Thành mở rộng cửa, sau đó nhanh chóng nhìn sâu vào hành lang, không phát hiện ra vấn đề gì, mới mở cửa ra hoàn toàn, nhanh chóng nói: "Vào trước đã."
Tiêu Thái Lang trên mặt nhăn nhó, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt: "Mọi người... mọi người ai ra đây dìu tôi được không, chân của tôi bị chuột rút, vừa rồi sau khi đi ra ngoài, tôi là phải bám vào tường để tới đây, tôi thực sự là..."
Sau khi phát hiện không có ai nguyện ý bước ra ngoài một bước, Tiêu Thái Lang đành phải bám vào tường mà di chuyển từng bước một.
Đỡ Tiêu Thái Lang ngồi xuống ghế sô pha.
Sau khi gặp mọi người, sắc mặt của Tiêu Thái Lang đã khá hơn một chút, trên vai có vết máu, là bị Ông Tình cào xước trước đó.
Sở Cửu nhìn thấy liền chạy đến nhà hàng, lấy trong ngăn kéo ra một ít thuốc và băng gạc rồi mang về.
"Anh cố gắng chịu đựng một chút." Sở Cửu kéo áo của Tiêu Thái Lang xuống, bôi thuốc cho anh ta, Tiêu Thái Lang liên tục cảm ơn Sở Cửu.
"Sự việc đã hỏi rõ ràng chưa?" Giang Thành cũng không khách sáo với anh ta, vừa rồi ở ngoài cửa giới thiệu quá vội vàng, còn chưa kịp hỏi những vấn đề này.
Sau khi uống một ngụm nước, vẻ mặt Tiêu Thái Lang đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng tim thì vẫn đập thình thịch: "Hỏi rõ rồi, đại khái... mọi chuyện đều rõ ràng rồi."
"Đúng rồi." Ánh mắt của Tiêu Thái Lang dừng lại, tựa hồ chợt nhớ tới chuyện gì, tức giận nói: "Cái tên chủ cho thuê nhà kia không phải là thứ gì tốt đẹp, có rất nhiều người đã bị ông ta lừa gạt tới đây."
Nhìn dáng vẻ tức giận của Tiêu Thái Lang, nếu như không phải là do chân còn không cử động được, hận không thể lập tức xuống tầng đánh cho ông ta một trận nhừ tử.
"Chúng tôi đã thay anh dạy dỗ cho ông ta một bài học rồi." Tên mập vẽ vỗ hà vai còn lai Ủa anh †a_ an Ủi nói: “Anh vên †âm. đánh năng lắm!" "Cô gái ở 808 rút cuộc là như thế nào?" Giang Thành nhìn anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Nghe được câu hỏi này, vẻ mặt của Tiêu Thái Lang trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta ngồi thằng dậy: "Cô gái đó tên là Lâm Thần, bạn trai chính là Lý Mậu Thân!"
"Hơn nữa..." Tiêu Thái Lang cau mày, với vẻ mặt lạnh lùng trong mắt: "Cái tên Lý Mậu Thân này cũng là Tiểu bạch kiểm đã bỏ rơi chị Tình."
"Là anh ta?"
"Đúng vậy." Tiêu Thái Lang gật đầu: "Chị Tình chính là bởi vì phát hiện ra anh ta lăng nhăng ở bên ngoài, nên mới như vậy, nhưng chị ấy hình như không biết về mối quan hệ giữa Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy."
Giang Thành đồng ý với điểm này, bởi vì trong cuộc trò chuyện trước đó với Ông Tình, Ông Tình dường như có ấn tượng rất tốt với Vu Ấu Vy.
Nếu biết giữa Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy có chuyện gì đó, cô nhất định sẽ không nói như vậy.
Khẽ liếm môi, Tiêu Thái Lang trầm giọng bổ sung: "Tôi sợ chị Tình và Vu Ấu Vy đánh nhau, cho nên không nói cho chị Tình biết chuyện giữa Vu Ấu Vy và Lý Mậu Thân."
Tên mập nhìn dáng vẻ vô cùng thanh tú Tiêu Thái Lang, buột miệng nói: "Người anh em, không nhìn ra anh cũng thật cơ trí."
Tiêu Thái Lang cười khổ, nghĩ thầm nếu như không cơ trí một chút, có lẽ bây giờ mình đã bị treo lên tường rồi, còn ngồi đây nói về manh mối sao, nói cái rắm ý mà nói.
"Chúng ta cần phải giúp đỡ chị Tình, chị Tình thật là đáng thương." Tiêu Thái Lang kích động nói: "Tôi đã hứa với chị Tình rồi, sẽ giúp chị ấy bắt được Lý Mậu Thân, đưa anh ta ra trước công lý."
"Nhưng Lý Mậu Thân đã chết rồi." Tên mập chớp chớp mắt nói.
Hoàn Diên Ninh ngược lại như đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiêu Thái Lang nói: "Ý của anh là... muốn dùng quỷ, để đối phó với quỷ?"
Hiện tại có rất nhiều quỷ xuất hiện trong phó bản này, nhưng Ông Tình là một trong số quỷ rất đặc biệt.
Cô ấy có thể xuất hiện vào ban ngày, ngoài việc không thể rời khỏi nhà ra, những biểu hiện khác, đều giống như một người bình thường.
Điều này có nghĩa là xét về sức mạnh, Ông Tình cao hơn Lý Mậu Thân, Vu Ấu Vy và những con quỷ khác? "Cộc."
"Cộc cộc cộc."
Có tiếng gõ cửa rất nhẹ từ ngoài cửa truyền đến, hai ngắn một dài, cực kì có tiết tấu, Sở Cửu đang thu dọn thuốc men và băng gạc, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Là anh Hoa Lạc đã trở về rồi."
Có vẻ như đây là mật mã mà bọn họ đã thỏa thuận với nhau từ trước.
Sau khi mở cửa, Hoa Lạc bước nhanh vào, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ khó tả, vừa bước vào nhà, toàn bộ bầu không khí trở nên căng thẳng.
"Tôi đã lấy được thông tin về cô gái nhảy lầu 808." Hoa Lạc vội vàng nói.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Anh ta thậm chí còn không uống nước mà Sở Cửu đưa, lập tức lấy ra một chiếc điện thoại di động ra, bấm vào màn hình vài cái, sau đó một văn bản dạng báo cáo hiện ra.
Chỉ là chỗ vốn dĩ để điền tên thì vẫn bị xóa.
"Tên của cô gái thì tạm thời tôi vẫn điều tra ra, đây là bản báo cáo khám nghiệm tử thi ban đầu." Hoa Lạc hít một hơi thật sâu: "Mọi người xem đi."
Do màn hình điện thoại di động tương đối nhỏ, cho nên mọi người chỉ có thể chen chúc với nhau để xem, nhưng dần dần, sắc mặt Sở Cửu bị chen vào giữa đột nhiên thay đổi.
"Làm sao... làm sao có thể?" Sở Cửu run rẩy nói: "Cô gái này trước khi nhảy lầu, đã chết rồi!"
"Hơn nữa còn đã chết ít nhất được nửa tháng rồi?"
Từ báo cáo khám nghiệm tử thi do bác sĩ pháp y đưa ra, có thể hiểu rõ rằng, sau khi mở phần lồng ngực của cô gái ra, có một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, cảm giác đó hoàn toàn không giống như một thi thể mới vừa rơi xuống tầng tử vong, ngược lại giống như một thi thể đã tử vong từ lâu.
Càng quỷ dị hơn nữa là không thể nhìn thấy gì từ bề mặt cơ thể, không có vết hoen tử thi, không có vết bầm tím, không có gì hết ngoại trừ vết thương do cô gái nhảy lầu gây ra.
Thậm chí còn có những nhận định khá cụ thể ở phía sau báo cáo như làn da mịn màng và có tính đàn hồi.
Báo cáo khám nghiệm tử thi được đưa ra vào ngày thứ ba sau vụ nhảy lầu, thời gian không nhanh cũng không chậm, xem ra ban đầu cảnh sát đã Nhưng ngay sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, thi thể của cô gái này đã được đưa vào lò hỏa táng vào sáng sớm ngày thứ 4.
Trước sau không quá 24 giờ.
Sau đó, toàn bộ hồ sơ liên quan đến vụ án này đều được niêm phong, cả bên trong lẫn bên ngoài, ngay cả trong hồ sơ riêng của Cục cảnh sát cũng giấu tên liên quan của cô gái.
Sau khi đọc nội dung trên điện thoại di động, mọi người cuối cùng cũng hiểu tại sao vụ án này lại được giấu kín đến vậy.
Có vẻ như mức độ quỷ dị đã kinh động đến cảnh sát.
Nhưng điều không ngờ tới là, Hoa Lạc lắc lắc đầu, nói tiếp: "Không chỉ có thế đâu, thực ra thi thể của cô gái này không hề được đưa đi hỏa táng, mà là... biến mất rồi."
"Biến mất ?"
"Ừm." Hoa Lạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ thường: "Là biến mất ở Cục cảnh sát, thi thể sau khi bị mổ xẻ sẽ được đặt vào khu vực cất giữ tạm thời của Cục cảnh sát, vốn dĩ dự định nhân lúc đêm khuya vắng lặng, nhà tang lễ lái xe tới đưa đi, Cục cảnh sát cử người đặc biệt lên ô tô hộ tống, nhưng ai có thể ngờ, khi mọi người đến nơi, vừa mở cửa ra nhìn, thi thể vậy mà đã không cánh mà bay."
"Có người đã lấy trộm thi thể?"
Im lặng một lúc, Hoa Lạc lấy điện thoại ra, lại mở một đoạn video khác lên, video rất mờ, hình như là từ một góc phố khuất trong đêm mưa.
Một cái bóng với mái tóc rối bù lắc lư ngoài góc phố, cái bóng được quấn trong chiếc áo mưa lớn gần như che kín đôi chân.
"Đêm đó, phòng khám nghiệm tử thi của cảnh sát đã bị mất một chiếc áo mưa." Giọng nói của Hoa Lạc đột nhiên vang lên.