Chương 390: Ngăn kéo
Chương 390: Ngăn kéoChương 390: Ngăn kéo
Giang Thành cũng biết đôi chút về nghề họa sĩ minh họa này, bởi vì hắn có một khách hàng cố định cũng là làm công việc này, là một công việc dựa trên hội họa và minh họa.
Nhìn thì có vẻ tương đối nhàn nhã, nhưng thực ra áp lực rất lớn, cũng có nguy cơ bị ép viết bản thảo, cái này có thể sánh ngang với những người viết tiểu thuyết huyền nghỉ.
Dựa vào những thông tin về Lâm Thần đã thu thập được trước đó, Giang Thành phác thảo sơ lược về cô trong đầu, cảm thấy công việc này cũng khá phù hợp với cô.
"Nếu như bây giờ tiếp tục điều tra như này, e rằng không có đủ thời gian." Hoa Lạc biểu hiện khá nóng vội, chuyện này có lẽ có liên quan đến tin tức mà anh ta nhận được: "Chúng ta không thể đợi thêm được nữa, tôi đề nghị tranh thủ lúc những người ở tòa số 3 còn chưa quay về, đến căn hộ 808 để kiểm tra."
Mọi người đều có thể hiểu được sự nóng vội của anh ta, dù sao thời hạn nhiệm vụ chỉ có 7 ngày, hiện tại đã trôi qua hơn một nửa rồi.
"Nhưng chúng ta... lại không có chìa khóa." Tên mập nói.
"Chúng ta có thể đi tìm lão chủ cho thuê." Hoa Lạc vội vàng nói: "Ở chỗ ông ta nhất định có chìa khóa dự phòng."
"Đúng vậy." Tiêu Thái Lang dường như chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn mọi người và nói: "Cũng không phải là tất cả những người đàn ông đi vào nhà của chị Tình đều bị giết hết, lão chủ cho thuê nhà kia có chết đâu, nhưng không phải bởi vì con người ông ta không xấu, mà bởi vì chị Tình cảm thấy ông ta vẫn còn hữu ích."
Đôi lông mày xinh đẹp của Hoàn Diên Ninh cau lại: "Vậy nên những vết thương trên người lão chủ cho thuê nhà kia ... là do Ông Tình gây ra?"
"Ừm." Tiêu Thái Lang nuốt nước bọt, anh ta đã nhìn thấy vết thương trên người và mặt của lão chủ cho thuê nhà, cực kì đáng sợ: "Thật ra, lão chủ cho thuê kia trước đây cũng khá đẹp trai, nhưng cũng là một người đàn ông thích đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ, chị Tình vì để ngăn không cho ông ta làm hại đến những người khác, nên mới khiến ông ta..."
Vế phía sau, Tiêu Thái Lang không nói nữa, nhưng mọi người đều biết rằng với hành vi hiện tại của lão chủ cho thuê nhà, có lẽ sẽ khó mà có thể dụ dỗ các cô gái nữa.
Tiêu Thái Lang vừa nói xong, đột nhiên nhận ra mọi người đang nhìn không khỏi kinh ngạc.
"Không có gì." Giang Thành đổi giọng, cười cười nói: "Xem ra quan hệ của anh và Ông Tình khá tốt."
"Có... có sao" Tiêu Thái Lang hai má đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, ánh mắt bắt đầu né tránh: "Làm gì có, sao tôi không cảm nhận được?"
Sở Cửu dùng giọng cực kì non nớt để vạch trần sự ngụy trang của Tiêu Thái Lang: "Anh Thái Lang." Cô chớp chớp mắt hỏi: "Anh đi vào đó cũng phải gần 2 tiếng, anh cứ nói chuyện suốt với chị ấy sao?"
Mọi người vừa rồi đều cảm thấy khá kỳ lạ, tất cả mọi người khi nhắc đến Ông Tình, nếu không phải là gọi thằng tên, thì là dùng chị để thay thế, duy chỉ có Tiêu Thái Lang là khác, anh ta mở miệng là chị Tình thế này, chị Tình thế kia, cái gì mà đáng thương, cái gì mà không dễ dàng, điều này không khỏi khiến tất cả mọi người đều đặt câu hỏi về lập trường của anh ta.
Anh ta rút cuộc là đứng ở bên nào vậy?
"Chúng tôi..." Tiêu Thái Lang mím môi, ngập ngừng nói: "Đúng là trò chuyện suốt... nói chuyện nghiêm túc."
"Mọi người nhìn thấy chưa?" Tên mập như thể đã phát hiện ra một lục địa mới, hắn chỉ vào Tiêu Thái Lang, lớn tiếng quát: "Anh ấy vừa mới liếm môi đấy, mọi người đều nhìn thấy rồi đúng không, tôi thực sự nghỉ ngờ lão háo sắc này phải đến tám chín phần là đã bán đứng chúng ta rồi!"
"Không có, tôi thực sự không có!" Tiêu Thái Lang vội vàng bào chữa nói: "Tôi chỉ cảm thấy chị Tình là một người tốt, cũng thực sự rất đáng thương, hơn nữa chị ấy cũng muốn bắt được Lý Mậu Thân, về điểm này, chúng ta là đều có cùng mong muốn!"
"Được rồi, được rồi." Hoa Lạc cũng cảm thấy đau đầu, nên dứt khoát đổi chủ đề luôn: "Bây giờ chúng ta sẽ xuống tầng đi tìm lão chủ cho thuê nhà, yêu cầu ông ta giao chìa khóa căn hộ 808 ra."
"Không được." Giang Thành nói toạc móng heo.
Hoa Lạc đã quay người chuẩn bị đi ra ngoài, nghe Giang Thành nói không được, lại quay đầu lại: "Tại sao không được? Nếu còn đợi thêm nữa, mọi chuyện sẽ có phát sinh thay đổi!"
Giang Thành suy nghĩ một chút, cũng không tranh cãi với anh ta, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Anh có từng nghĩ qua chưa, cho dù chúng ta có mở cửa nhà 808 ra, thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hoàn Diên Ninh trả lời: "Anh lo lắng Lâm Thần cũng ở nhà 808 sao?"
Liếc â †a mêt cái. eư auan tâm ca Giana Thành đi với người nhụ nữ này đã chuyển từ hình dáng sang thân phận, nhưng trên mặt hắn lại che giấu rất kỹ, gật đầu nói: "Ông Tình có thể xuất hiện vào ban ngày, tại sao Lâm Thần lại không thể?"
Nghe vậy, sắc mặt của tên mập hơi thay đổi, nếu bác sĩ nói như vậy thì khi họ mở cửa nhà 808, rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó đáng sợ.
Ông Tình của 717 rõ ràng không phải là tồn tại mạnh nhất trong phó bản này, người mặc đồ đen kia, hay là nói Lâm Thần, người có quan hệ mật thiết với người mặc đồ đen kia mới phải.
"Anh Hách" Hoa Lạc nhìn hắn nói: "Đặt ra câu hỏi ai cũng biết, nhưng khó khăn là phải giải quyết chúng như thế nào, những rủi ro liên quan trong này tôi cũng biết rõ, nhưng tôi cảm thấy xứng đáng, nếu như anh không đồng ý, xin hãy đưa ra phương án của anh, tất cả chúng ta có thể ngồi xuống và cùng thảo luận.
Tên mập dịch nó ngắn gọn trong đầu, ý đại khái là đừng chỉ biết mỗi nói, anh giỏi thì anh lên đi.
Nhưng tên mập hiểu, bác sĩ là một người trong lòng cực kì biết rõ, chỉ cần hắn có thể nói ra, thì nhất định đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi.
"Đi xuống tầng trước đã." Giang Thành đứng dậy, nói với mấy người phía sau: "Đến gặp chủ cho thuê nhà hỏi thăm tình hình 808."
Đi đến trước cửa nhà của lão chủ cho thuê, phát hiện cửa đã khóa, gõ cửa cũng không có phản hồi.
Hoa Lạc yêu cầu mọi người lùi lại, sau đó vén góc váy lên, dùng lực ở eo đá thẳng vào cánh cửa khiến nó mở ra.
Do khung cửa đã bị lão hóa trầm trọng nên vẫn còn những mảnh vụn gỗ bay tứ tung.
Tên mập không ngờ cái tên mặc đồ nữ này trông bề ngoài dịu dàng đến thế, cũng là một bậc thầy ra tay tàn nhẫn.
Sau khi đi vào nhìn quanh thì phát hiện lão chủ cho thuê không có ở đó, Hoàn Diên Ninh phân tích rằng có thể ông ta đã bỏ chạy rồi, vì sợ mọi người sẽ đến tìm mình để báo thù.
Trên chiếc bàn khổng lồ, ngay cả chiếc tách trà lớn và hộp thiếc đựng trà cũng bị lấy đi, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không quay trở lại.
Nhìn quanh khắp nhà, chiếc bàn gỗ được phủ một lớp kính, dưới lớp kính có đè những bức ảnh và tờ rơi về chung cư Bình An.
Trông có vẻ đã rất lâu đời rồi, trong số đó có vài bức ảnh là một người đàn ông trung niên khá đẹp trai. quần jean rách, đi giày vải, nghiêng cổ ngước mắt lên, trông có chút vô lại.
Đây chắc là ảnh của lão chủ cho thuê nhà trước đó.
Giang Thành lần lượt mở các ngăn kéo gỗ dưới bàn ra, bên trong chất đầy đồ lặt vặt linh tỉnh, cho đến khi có một ngăn kéo không mở được.
Nhìn ngăn kéo đã bị khóa, Giang Thành nhớ ra ngăn kéo này chính là ngăn kéo mà lão chủ cho thuê nhà để chìa khóa trước đó.
Chìa khóa các căn hộ đưa cho bọn họ lần trước, là đã được lấy ra từ ngăn kéo này.
"Anh mập." Giang Thành quay sang tên mập đang cầm một chiếc tuốc nơ vít to tướng nói: "Cạy ngăn kéo này ra."
"Được."
Sau khi ngăn kéo được cạy ra, mọi người xúm lại xung quanh, bên trong rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc đĩa nhựa hình cung tương đối lớn.
Chiếc đĩa nhựa chắc là đã sử dụng trong thời gian rất lâu rồi, các góc bị mài mòn nghiêm trọng, một số chỗ đã ố vàng.
Trên đĩa có không ít móc treo, bên trên có treo những chiếc chìa khóa.