Chương 391: Thư
Chương 391: ThưChương 391: Thư
Tương ứng với vị trí treo chìa khóa, còn có dán những miếng băng dính nhỏ màu trắng.
Trên băng dính có dùng bút bi màu xanh viết số căn hộ tương ứng.
Có vẻ như đây chính là chìa khóa dự phòng mà lão chủ cho thuê nhà kia để lại.
Hầu hết các chìa khóa bên trên đều có hai chiếc, nhưng cũng có một số chỉ còn lại một chiếc.
Xem ra những căn hộ chỉ còn một chìa khóa đã cho thuê hết, chỉ còn lại chìa khóa dự phòng.
Tương ứng với các căn hộ mà bọn họ đang ở.
Giang Thành cầm đĩa chìa khóa lên, trên đó có một chỗ ở rìa là trống rỗng.
Sau khi nhìn rõ số căn hộ tương ứng, ánh mắt Hoa Lạc không khỏi thay đổi.
Căn hộ 808.
Là căn hộ của Vô.
"Ai đã lấy đi chìa khóa dự phòng của căn hộ 808 rồi?" Tên mập chớp mắt, nghỉ hoặc hỏi: "Lão chủ cho thuê kia sao?"
Sở Cửu lắc đầu, cúi cái đầu nhỏ xuống phân tích: "Có lẽ là không phải, nếu như ông ta đã biết chuyện xảy ra trong căn hộ 808, vậy thì chắc chắn là ông ta cũng không muốn gặp rắc rối."
"Nếu không phải là lão chủ cho thuê thì có thể là ai?" Tên mập như nhớ tới chuyện gì, nghiêng đầu đột nhiên nói: "Chẳng lẽ là Vô? Lúc anh ta đến lấy, thực ra chỉ còn lại một chiếc chìa khóa?"
"Mà anh ta đã lấy luôn chiếc chìa khóa còn lại đi."
"Vậy tại sao anh ta không hỏi?" Hoa Lạc sờ cằm cô, hỏi ngược lại: "Tôi không tin vấn đề đơn giản như vậy mà anh ta không nghĩ ra."
"Vậy thì chính là anh ta đã lấy đi cả hai chiếc chìa khóa?" Nghe giọng điệu, bản thân tên mập cũng cảm thấy điều này khó có khả năng xảy ra.
Khi bắt đầu nhiệm vụ, nhìn chung sẽ không có ai làm bất cứ điều gì rõ ràng vi phạm sự chỉ dẫn của NPC.
Điều này không khác gì việc tự tìm cái chết.
"Mọi người còn nhớ không?" Hoàn Diên Ninh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chìa khóa căn hộ của Vô là do anh ta tự mình đến lấy ra từ ngăn kéo, còn của chúng ta đều là do lão chủ cho thuê đưa."
Ánh mắt của tên mập chợt khựng lại, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt: "Cô muốn nói cái gì?"
Mọi người xâu chuỗi lại biểu hiện của Vô, và những manh mối mới được phát hiện gần đây với nhau, cũng đều phát hiện ra bất thường.
"Ý cô muốn nói là Vô không giống với chúng ta." Hoa Lạc hạ thấp giọng: "Anh ta là quỷ trà trộn vào trong chúng ta?"
"Giả thuyết này không tồi." Giang Thành tiếp lời nói: "Nếu giả thuyết là đúng, mọi người có từng nghĩ đến, quỷ đã trà trộn vào lúc nào không?"
"Nếu như Vô thật sự đã bị giết, vậy hẳn phải là sau khi nhiệm vụ đã chính thức bắt đầu."
Lời nói của Giang Thành khá hàm xúc, nhưng mọi người đều nghe hiểu, chỉ là suy đoán này... nhất thời khiến người ta có chút khó tiếp nhận.
"Ý của anh là, hoàn toàn không tồn tại cái người tên Vô này, từ đầu đến cuối, anh ta chính là quỷ?" Sở Cửu kinh ngạc nói.
"Đừng căng thẳng." Giang Thành an ủi nói: "Đây cũng chỉ là một trong những suy đoán, nhưng nó cũng giải thích cho việc tại sao Vô ngay từ đầu đã khác chúng ta, có phải không?"
Nếu bình tĩnh suy xét kĩ, thực ra trên người Vô luôn có rất nhiều sơ hở, chìa khóa chỉ là một trong số đó.
Anh ta may mắn chọn trúng căn hộ của Lâm Thần, nhưng lại không hề xảy ra chuyện gì, trong quá trình làm nhiệm vụ anh ta vẫn giữ thái độ thờ ơ như cũ...
"Không thể nào." Im lặng một lúc, Hoàn Diên Ninh lắc đầu: "Quỷ trong nhiệm vụ không thể lợi dụng thân phận của người chơi để lẻn vào trước khi nhiệm vụ chính thức được triển khai."
Như để chứng minh lời mình nói, cô nhìn xung quanh và hỏi: "Trước đây mọi người đã từng gặp phải tình huống như vậy chưa?"
Không một ai trả lời, nhưng nhìn ánh mắt là biết, mọi người đều chưa từng.
"Nhưng chưa từng gặp và không tồn tại là hai chuyện khác nhau." Giang Thành nhìn cô: "Có lẽ người gặp phải loại chuyện này đều chết rồi."
Độ lệch của người sống sót.
Đạo lý này mọi người đều hiểu.
"ho nên đâv chỉ là euv đoán. eu thể chúng †a còn cần chứng cứ" Giang Thành vỗ vỗ quần áo nói tiếp: "Đương nhiên, nếu có thể xác nhận Vô không có vấn đề gì, vậy tôi nghĩ, chúng ta đã tìm thấy người mặc đồ đen rồi."
Tên mập ở gần Giang Thành không khỏi há hốc mồm, bộ dạng của Vô hiện lên trong đầu anh ta, nhưng rất khó để liên hệ anh ta với người mặc đồ đen.
Bằng cách nào đó, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhiệm vụ này khác với những lần trước, không phải ở mức độ nguy hiểm, nói thật, lần này quỷ tuy có nhiều nhưng cũng tương đối nhân từ.
Cho đến nay, 12 người tham gia phó bản mới chết có 3 người, tỷ lệ sống sót 75% thực sự là không thể tưởng tượng được.
Cái gọi là quy tắc... dường như đã trải qua một số thay đổi tinh tế.
Hoa Lạc suy nghĩ một lát, mới chuyển sự chú ý sang Giang Thành, người thanh niên này nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng suy nghĩ mạch lạc, là một đồng đội đáng tin cậy.
"Anh Hách." Anh ta hạ giọng: "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Trước tiên tìm hiểu rõ vòng tròn của Lâm Thần đã." Giang Thành đặt chiếc đĩa chìa khóa trong tay xuống, đóng ngăn kéo lại, quay đầu nhìn Hoa Lạc nói: "Nếu như anh có thể lấy được hồ sơ của Cục cảnh sát, vậy có cách nào lấy được bản thảo của Lâm Thần không?"
"Tốt nhất là một tuần hoặc một tháng trước khi cô ấy nhảy lầu." Giang Thành nói thêm.
Hoa Lạc gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Ngay sau đó, Giang Thành dùng ánh mắt dò xét nhìn mọi người, Hoàn Diên Ninh cau mày, hình như cô rất ghét bị nhìn như vậy, nó khiến cô có cảm giác mình như một món hàng.
"Ngoài Vô ra, có ai trong số mọi người biết về hai người còn lại ở tòa số 3 không?" Giang Thành nói với giọng điệu uyển chuyển: "Hoặc là... biết rõ nội tình của bọn họ?"
Thực ra cũng chính là hỏi xem có ai ở đây đã cùng đội với bọn họ không.
Lục Hoa Tư đã chết rồi, ngoài Vô ra, còn lại Lưu Quốc và Nguy Tân Đình.
Hỏi ra câu này đơn thuần là bất lực, bọn họ hiện tại rất cần biết tình hình ở tòa số 3 để xác định thân phận của Vô.
Mọi người, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không một ai thừa nhận. Đây không phải là nơi tốt để ở lâu, nên mọi người đóng cửa lại, chuẩn bị rời đi.
Trời dần muộn hơn, nhưng không ai đề nghị ở lại tầng một để đợi tập trung với đồng đội ở tòa số 3.
Bởi vì Ông Tình ở tầng 7 nên mọi người đều đến căn hộ của tên mập ở tầng 6.
Nhưng vừa ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng điện thoại reo, tên mập đang lấy nước khoáng có đá từ trong tủ lạnh cho mọi người, tay không khỏi run lên.
Giang Thành bước nhanh đi đến bên điện thoại, trên màn hình xuất hiện một cuộc gọi lạ.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Thành cầm điện thoại lên.
Bên kia truyền đến một hơi thở rất gấp gáp: "A lô, là Hách Soái phải không?" Là giọng của Lưu Quốc, nhưng nghe như lúc này tình thế của anh ta rất không tốt.
Hoàn Diên Ninh cùng Giang Thành đang cách rất gần, nghe được giọng nói của Lưu Quốc, đồng tử lập tức co lại.
Giang Thành vẫn im lặng.
Người ở bên kia dường như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói: "Tôi hiện tại đang bị mắc kẹt trong quán cà phê của anh trai Kiều Vũ, còn Nguy Tân Đình và những người khác đã biến mất rồi."
Xet...
Xet...
"Vị trí tôi đang ở rất kỳ quái, không đúng, là mốc thời gian kỳ quái." Lưu Quốc vội vàng nói, trong điện thoại thỉnh thoảng vang lên một tiếng dòng điện cổ quái.
Xet...
"Vừa rồi vẫn còn ổn, không biết bắt đầu từ lúc nào, khi tôi định thần lại, trong quán cà phê chỉ còn lại một mình tôi, tất cả mọi người đều biến mất rồi!"
"Bây giờ tôi đang ở quầy lễ tân, ở đây... thời gian ở đây là ngày 7 tháng 7!"
"Đúng vậy, anh không nghe lầm đâu!" Lưu Quốc kích động nói: "Tôi đã quay về thời không của quá khứ, hơn nữa tôi hiện tại... hiện tại trong tay còn có một lá thư, là gửi đến căn hộ 808 chung cư Bình An, người nhận tên là Lâm Thần!"