Chương 392: Truyện tranh
Chương 392: Truyện tranhChương 392: Truyện tranh
"Tôi biết mọi người đang nghi ngờ thân phận của tôi, nhưng xin đừng cúp điện thoại!" Giọng nói của Lưu Quốc không hề đưa ra yêu cầu, ngược lại khiến Giang Thành cảm thấy là một loại quyết tâm uỷ thác lúc lâm chung.
"Phù——, phù——" Lưu Quốc ổn định một chút, tiếp tục nói: "Anh không cần nói gì, nghe tôi nói là được, tôi cảm thấy bức thư gửi đến căn hộ 808 này rất quan trọng, rất có thể là một manh mối, nhưng tôi không chắc việc mở bức thư này có gây ra biến cố gì không."
"Xin hãy nhớ kỹ." Lưu Quốc hít một hơi thật sâu: "Nếu như tôi chết, mọi người nhất định phải cẩn thận Vô, còn có Nguy Tân Đình, tôi cảm thấy trong số bọn họ nhất định có người có vấn đề, căn hộ 808 kia... cũng có vấn đề!"
"Được rồi, bây giờ tôi chuẩn bị mở bức thư này ra, người nhận là Lâm Thần, tên người gửi đã bị bôi đen, nhưng địa chỉ là một nơi được gọi là Tập đoàn văn hóa Hợp Tung."
Giang Thành quay người liếc nhìn tên mập, rất nhanh, tên mập tìm được một cây bút chì, Giang Thành thuận tay lấy cuốn sổ ghi số bên cạnh điện thoại đến.
Ở khoảng trống, ghi lại cái tên Tập đoàn văn hóa Hợp Tung.
Một tiếng xé rách giòn giã vang lên, mấy giây sau, giọng nói của Lưu Quốc lại vang lên: "Tôi mở bức thư ra rồi, bên trong... trông giống như một bản sơ thảo của truyện tranh vậy."
Đột nhiên, Lưu Quốc tựa hồ nhận ra điều gì, hô hấp chợt trở nên gấp gáp: "Làm sao lại có thể như vậy?"
Cùng với nghi hoặc, Giang Thành nghe được tiếng lật giấy rất nhanh, hình như Lưu Quốc đã phát hiện ra điều gì đó khiến anh ta kinh ngạc.
Giang Thành vẫn im lặng, nhưng ngón tay cầm điện thoại thả lỏng rồi lại vô tình siết chặt.
"Đây là một bản sơ thảo truyện tranh do Lâm Thần sáng tác!" Lưu Quốc kích động nói: "Bên trong có ghi chép đủ loại truyện kinh dị đô thị."
"Truyện kinh dị đầu tiên có tên là Người gù lưng, kể về một con quỷ chuyên nhảy lên vai người ta khi bọn họ cúi người xuống."
"Theo cốt truyện phát triển, lưng của người đó sẽ càng ngày càng cong, xương cốt trong cơ thể sẽ càng ngày càng đau đớn, nhìn từ xa, trông giống như một người gù vậy." "Truyện kinh dị thứ hai có tên là Cái bóng không thể nhìn thẳng. Con quỷ đó không thể nhìn thẳng, bạn chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nó, hơn nữa nơi mà nó đi qua, ánh sáng sẽ dần dần bị cướp mất, tất cả đèn đều sẽ lặng lẽ bị tắt đi."
Giọng nói của Lưu Quốc càng ngày càng nhanh, mặc dù có thể cảm giác được anh ta đang cố ý khống chế cảm xúc của mình.
Anh ta một bên vừa lật xem một cách nhanh chóng, một bên vừa giải thích nó.
"Truyện kinh dị thứ ba có tên là Hở, đó là một con quỷ rình mò thành tính, sau cửa, dưới gầm giường, trên ghế sofa, trong tủ quần áo, trên giá sách... đằng sau mỗi một khe hở, nó đều có khả năng tồn tại, nó sẽ từ xa đến gần, dần dần kéo gần khoảng cách với bạn hơn, cho đến cuối cùng khi bạn không thể chịu đựng được nữa, cảm xúc suy sụp, mới ra tay với bạn.
"Truyện kinh dị thứ tư có tên là tóc giả..."
"Truyện kinh dị thứ năm có tên là móng tay trong ngăn kéo..."
Không giống như tâm trạng kích động của Lưu Quốc, Giang Thành lại yên tĩnh đến lạ thường.
Hoa Lạc nín thở, cùng với việc Lưu Quốc kể lại các câu chuyện, trong mắt bọn họ thỉnh thoảng lóe lên tia sáng.
Trùng khớp rồi.
Đều trùng khớp rồi.
Người gù lưng trong truyện kinh dị đầu tiên chính là con quỷ đã bám lấy Trần Di.
Truyện kinh dị thứ hai, cái bóng không thể nhìn thẳng, khiến bọn họ nhớ đến ký ức của anh trai Kiều Vũ.
Trong hồi ức của anh ta, em trai nghe thấy tiếng bước chân vang lên vào lúc đêm khuya ở tầng dưới quán cà phê, nhưng lại không thể tìm thấy người.
Truyện kinh dị thứ ba, Hở, chính là con quỷ trốn trong căn hộ 503, rình mò Nguy Tân Đình.
Truyện kinh dị thứ tư, tóc giả, Ngọc Lan chính là bị nó giết chết, thậm chí còn bị bọc thành kén trong nhà kho dưới lòng đất của trung tâm mua sắm.
Truyện kinh dị thứ năm, móng tay trong ngăn kéo, chính là những gì Tiêu Thái Lang đã trải qua, may mắn thay, giống như Nguy Tân Đình, anh ta vẫn sống sót. cập đến những con quỷ đó với Lý Mậu Thân, nhưng Lý Mậu Thâm chắc chắn đã hời hợt cho qua, và nói rằng cô quá áp lực và căng thẳng hay là bị thần kinh gì đó, khiến Lâm Thần lầm tưởng rằng chỉ có mình mới có thể nhìn thấy quỷ, từ đó càng thêm tuyệt vọng.
Mà khi cô ngồi sáng tác một mình, cũng đã đem nỗi tuyệt vọng này đưa vào trong tác phẩm của mình.
Theo như Lưu Quốc nói, tất cả những người trong tác phẩm, đều bị quỷ tra tấn đến chết, mà không có ngoại lệ.
Nhưng Giang Thành còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì giọng nói của Lưu Quốc lại vang lên, anh ta hình như nhìn thấy thứ gì đó không thể lý giải: "Không đúng, không đúng!" Anh ta nghỉ hoặc nói: "Trong bức thư nói, trong số sáu truyện kinh dị của bản sơ thảo này, có một truyện bởi vì nội dung quá đen tối, tạm thời sẽ không được xem xét tiếp nhận, còn năm truyện kinh dị còn lại sau khi chỉnh sửa, có thể đến công ty phỏng vấn trực tiếp."
Giang Thành khế cau mày, tổng cộng có sáu truyện kinh dị... nhưng Lưu Quốc chỉ đề cập đến năm truyện.
Vẫn còn một truyện kinh dị nữa là gì?
"Quyển truyện kinh dị này không hoàn chỉnh!" Lưu Quốc nói: "Phía trước có một phần đã bị lấy đi mất, phải còn... phải còn một truyện kinh dị nữa mới đúng!"
Mọi người đều có một loại suy đoán không phải là suy đoán, truyện kinh dị bị thiếu đó, mới là cái quan trọng nhất.
"Huh-, huh-" Lưu Quốc thở hổn hển dữ dội, phổi giống như một cái ống thổi cũ bị rò rỉ, anh ta dường như đang nhìn xung quanh: "Thứ đó càng ngày càng gần tôi rồi, tôi có thể cảm nhận được, nhưng tôi không thể nhìn thấy nó."
"Nó đang nhìn chằm chằm vào tôi ở gần đây, có lẽ... có lẽ nó đang ở phía sau tôi. Tôi không thể đợi được nữa, xin hãy nhớ kĩ những gì tôi đã nói!"
"Bây giờ tôi phải thử cố gắng rời đi, nhưng tôi cảm thấy khả năng là không cao, tóm lại, tôi sẽ cố gắng hết sức giấu kĩ bức thư này đi, nếu như mọi người có cơ hội tìm được bức thư này, sẽ biết lời tôi nói là thật hay giả." Im lặng một lát, cuối cùng Lưu Quốc nói: "Hy vọng mọi người đều có thể sống sót."
Điện thoại cúp máy "rầm" một tiếng.
Hơn mười giây sau, Giang Thành chậm rãi đặt điện thoại xuống, bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, mỗi một người đều đang cân nhắc, phân tích. tiếng.
"Chỉ sợ là thật." Hoàn Diên Ninh nói, trên mặt cô không nhìn ra được gì, nhưng tên mập luôn cảm thấy cô đã khác trước.
Nếu cuộc gọi vừa rồi thực sự là của Lưu Quốc, thì e rằng tình huống mà anh ta đang gặp phải còn nguy hiểm hơn những gì anh ta đã nói.
Bị mắc kẹt trong quá khứ, năng lực mà con quỷ này sở hữu thật đáng kinh ngạc.
Hơn nữa tốn nhiều công sức như vậy, e rằng không chỉ đơn giản là để tặng cho Lưu Quốc một manh mối, khả năng cao là anh ta không thể sống sót.
Lưu Quốc là một người thông minh, tất nghĩ anh ta cũng đã ý thức được điểm này, hơn nữa thông qua cơ hội cuối cùng, truyền manh mối đi.
Trong ác mộng đã gặp rất nhiều người xấu, cũng không ít người có quan điểm rằng nếu tôi chết, tôi sẽ kéo theo một vài người cùng chết với mình.
Người như Lưu Quốc quả thực rất hiếm.
"Xem ra vấn đề quả thực nằm ở căn hộ 808." Sở Cửu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lý Mậu Thân chắc chắn cũng không thể ngờ rằng, Lâm Thần lại lén lút sau lưng anh ta, đem những câu chuyện kinh dị do anh ta biên tạo ra trước đó, lần lượt biến thành truyện kinh dị đô thị trong tác phẩm truyện tranh."
"Bây giờ tôi cảm thấy trọng tâm nên là truyện kinh dị bị thiếu mất kia." Tên mập cũng nói: "Nếu như truyện kinh dị này đã bị lấy đi, vậy thì càng chứng tỏ có vấn đề."
"Hơn nữa mọi người nghĩ mà xem, năm truyện kinh dị còn lại đã đủ đáng sợ lắm rồi, nhưng truyện kinh dị thiếu mất kia vậy mà lại còn đen tối hơn nữa."
"Đó rốt cuộc là ..." Tên mập không tự chủ được nuốt khan một cái, run rẩy nói: "Là một truyện kinh dị như thế nào?"