Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Ăn Mòn

Chương 393: Ăn mòn Chương 393: Ăn mònChương 393: Ăn mòn

"Hy vọng anh ấy có thể sống sót." Hoa Lạc thở dài một cái. ...

"Chết tiệt!"

Lưu Quốc đá mạnh vào cửa kính của quán cà phê, nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là cánh cửa này vững chắc hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Thông qua chiếc cửa kính, mọi thứ ngoài đường vẫn như cũ, một người phụ nữ đi ngang qua mang theo một túi đựng đầy rau và thịt hai màu trắng đỏ.

Cách đó khoảng 7,8 mét có vài chiếc xe đạp leo núi đang đậu, bốn người trông như học sinh đang tụ tập ở đó, vừa trò chuyện vừa cười đùa, vừa ăn xiên que, cặp sách vắt trên tay lái.

Một chiếc xe tải trông rất cũ kỹ đậu trước hiệu sách, một người đang hút thuốc, một người đang dỡ hàng.

Cách đó không xa, có hai ông lão đang dìu dắt lấn nhau, chờ đèn đỏ chuyển xanh trên vỉa hè.

Mọi chuyện trông có vẻ đều rất bình thường, Lưu Quốc cố gắng dùng vật cứng để phá cửa kính nhưng không thành công, ngược lại còn gây ra tiếng động lớn.

Cảm giác rình mò kia càng ngày càng gần hơn, thậm chí anh ta còn cảm thấy nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.

"Này, có nghe thấy tôi nói gì không?" Thông qua khe hở giữa hai cánh cửa kính, Lưu Quốc ngồi xổm xuống và hét lên: "Tôi bị khóa trái ở đây rồi!"

Rất nhanh, tiếng kêu cứu của anh ta đã được đáp lại, có mấy người đi tới với ánh mắt nghỉ ngờ.

Ông lão đeo kính khom lưng, chỉnh lại kính rồi hỏi Lưu Quốc: "Anh bạn trẻ, anh bị sao vậy?"

"Tôi đến uống cà phê, ai ngờ lại bị ông chủ khóa trái ở bên trong?" Lưu Quốc giải thích: "Trước khi đóng cửa, anh ấy đã quên mất vẫn còn có một khách hàng."

"Thật đúng là bất cẩn mà." Người có vẻ ngoài học sinh nói: "Anh có số điện thoại của ông chủ không? Gọi điện thoại bảo anh ta quay lại."

"Kinh doanh đến mức như thế này, cũng thật là." Người đàn ông hút thuốc tiếp lời nói.

"Không kịp nữa rồi, tôi đang có việc rất gấp, có thể làm phiền mọi người từ bên ngoài, phá vỡ tấm cửa kính này không?" Theo suy đoán của Lưu Quốc, quán cà phê này nằm trong phạm vi kiểm soát của quỷ, nếu như có thể rời đi, vậy biết đâu sẽ có cơ hội sống sót.

Tất nhiên, anh ta là không thể chủ động phá cánh cửa kính này được, buộc phải mượn ngoại lực.

"Không cần thiết chứ, cánh cửa này... cánh cửa này tốn rất nhiều tiền đấy." Ông lão ân cần khuyên bảo: "Cậu cứ đợi thêm một lát, hoặc là có thể cho chúng tôi biết số điện thoại di động của ông chủ, chúng ta sẽ gọi điện giúp cậu."

Trong mắt ông lão cần kiệm và tiết kiệm này, việc phá vỡ cánh cửa kính này sẽ tốn rất nhiều tiền, không hề hợp lý chút nào.

"Sợ không kịp nữa rồi." Lưu Quốc dùng giọng chân thành nói: "Tôi ngửi thấy một mùi rất đặc biệt, có lẽ là khí ga."

"Khí ga?" Nghe vậy, vài người qua đường sắc mặt thay đổi, nếu thật sự có rò rỉ ga thì đó là chuyện liên quan đến mạng sống con người.

Người đàn ông hút thuốc thả điếu thuốc xuống đất, lập tức dập tắt: "Anh đừng lo lắng, chúng tôi thử xem có thể mở cửa ra một khe hở trước không, sau đó anh hãy chui ra ngoài."

Nói xong, có mấy học sinh tiến tới hỗ trợ, mấy người hợp lực, quả nhiên đã thực sự mở ra một khe hở tương đối lớn.

Xem ra nếu Lưu Quốc cố gắng thì đúng là có thể chui ra được.

"Còn ngây ra đó làm gì?" Người đàn ông hai tay giữ cửa, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén, lớn tiếng nói: "Mau ra đi, chúng tôi không thể trụ được lâu đâu!"

Ông lão còn thúc giục: "Anh bạn trẻ, cậu nhanh lên, khí ga rò rỉ không phải chuyện đùa đâu, muộn là sẽ..."

Nhưng Lưu Quốc tựa hồ đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn những người tốt bụng giúp đỡ mình, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

Hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa kính bên cạnh anh ta hoàn toàn khác biệt với những người trước mặt.

Những bóng người trên cửa kính ai nấy đều có sắc mặt tái mét nhợt nhạt, ánh mắt nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Những ... không phải là người.

Tiêu rồi...

Lưu Quốc chậm rãi lùi lại, sau đó quay người chạy lên tầng, đến đầu cũng không ngoảnh lại.

Pham vi kiểm eoát a on aH#ử này đáng eđ hơn anh †a ti#ởng tưng, Không, nói không chừng chưa chắc đã là quỷ.

Vấn đề là nằm ở cánh cửa này, cánh cửa này... đã phát sinh thay đổi!

Từ đó sinh ra những thứ không thể hiểu được.

"Chết tiệt!" Lưu Quốc hung hãn chạy lên, chạy lên tầng hai, lần lượt mở từng cánh cửa ra, nhưng trong sự tuyệt vọng của anh ta, tất cả cửa sổ trên tầng hai đều đã biến mất.

Nơi đáng lẽ ra là vị trí của cửa sổ, giờ chỉ còn một bức tường màu trắng.

Cuối cùng anh ta lao vào một căn phòng rất bừa bộn ở cuối hành lang, có một chiếc ghế sofa, một chiếc giường đơn không có chăn và một chiếc bàn màu đen.

Trên bàn có một chiếc laptop màu đỏ.

Lưu Quốc liếc mắt liền nhận ra đó là máy tính của Kiều Vũ, anh ta nhìn xung quanh và tìm thấy trên kệ một chiếc máy ảnh, cùng rất nhiều ống kính được cất giữ cẩn thận.

Có vài tạp chí nhiếp ảnh nằm rải rác trên sàn nhà.

Đây là phòng của Kiều Vũ.

Theo thời điểm của thế giới này, Kiểu Vũ có lẽ vẫn chưa chết.

"Cạch."

"Cạch."

"Cạch."

Có tiếng bước chân vang lên, ở tầng dưới.

Lúc này Lưu Quốc mới thực sự hiểu được sự kinh hãi mà Kiều Vũ gặp phải, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, như mỗi bước chân đều đâm vào trái tim vậy.

Bước chân rất nhanh, đi lên cầu thang lên tầng hai rồi dừng lại ở ngoài cửa.

Lưu Quốc đã khóa trái cửa rồi.

Cánh cửa này đã tương đối cũ, khóa cửa vẫn sử dụng loại khóa thông trong và ngoài được sử dụng ở nhà nhiều năm trước.

Khi có người xoay tay nắm cửa bên ngoài thì tay nắm bên trong cũng sẽ xoay, phát ra tiếng click.

Khi nó đến tai Lưu Quốc, giống như một lời cảnh báo về cái chết của anh ta. người sống.

Gần như ngay lập tức, Lưu Quốc lao tới máy tính, bật máy tính lên, sau khi phát hiện máy tính không hề tắt, anh lập tức bật chức năng ghi âm.

Đem truyện tranh dán gần camera, tiếp theo nhanh chóng lật từng tờ một.

Đặc biệt là bức thư viết tay đó.

Sau khi nhận ra tay nắm cửa đột nhiên dừng lại, Lưu Quốc bấm lưu, sau đó mở tài khoản mà Kiều Vũ đã liên kết ra, gửi video cho từng người bạn một.

Cuối cùng, anh ta thêm vào một tin nhắn thoại: "Người nhận được đoạn video này, xin hãy liên hệ ngay với anh trai của Kiều Vũ, hoặc đến quán cà phê Nam Mộc Loan, tìm ông chủ ở đây, xin được gửi lời cảm ơn sâu sắc!"

"Đây không phải là trò đùa, nhắc lại, đây không phải..." Giọng nói của Lưu Quốc đột nhiên dừng lại, máy tính tắt nguồn, màn hình lập tức đen kịt.

Qua hình ảnh phản chiếu của màn hình, Lưu Quốc nhìn thấy phía sau mình có một người đang ngồi trên giường Kiều Vũ.

Điều khiến Lưu Quốc sợ hãi hơn cả sự xuất hiện đột ngột của người sau lưng anh ta chính là, người đó hơi ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ tươi xuất hiện.

Một giây tiếp theo, Lưu Quốc lập tức muốn tóm lấy cây gậy bên cạnh, vừa nhìn rõ khuôn mặt của người mặc đồ đen, anh ta liền biết đối phương sẽ không bao giờ buông tha cho mình.

Và điều này cũng xác nhận cho những suy đoán trước đó.

Cánh cửa này quả thực đã phát sinh thay đổi, nếu không thì tuyệt đối không thể nào phá vỡ quy tắc.

Đối với thứ không thể lý giải này, anh ta biết rất ít, thậm chí còn không biết làm thế nào để chống lại nó, cũng chính vì sự ra đời của thứ như vậy nên quy tắc trong cửa mới trở nên cổ quái như vậy.

Anh ta chỉ biết rằng, một tên như vậy, sở hữu năng lực viết lại các quy tắc.

Bên trong cánh cửa nơi bọn chúng được sinh ra, đó là một tồn tại vượt trên tất cả.

Cánh cửa này... đã bị ăn mòn triệt để.
Bình Luận (0)
Comment