Chương 394: Sự sống
Chương 394: Sự sốngChương 394: Sự sống
Cũng khó trách... Lúc mới bắt đầu nhiệm vụ, nó lấy thân phận người chơi, trà trộn vào trong, đây là điều không thể tưởng tượng được ở trong các nhiệm vụ trước đây.
Nhưng còn không đợi anh ta kịp tóm lấy cây gậy, cơ thể đã đông cứng lại.
Sau đó hai tay từ từ duỗi về phía mặt mình, miệng há to, cuối cùng đạt đến cực hạn, một tay nắm lấy hàm trên, một tay ôm lấy hàm dưới.
Toàn thân trên dưới run lên không ngừng, nước da từ tái nhợt chuyển sang màu đỏ máu, bọt máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.
Từ ánh mắt của anh ta có thể thấy được, đây không phải là ý muốn bản thân, anh ta là bị một loại lực lượng không thể phá vỡ nào đó điều khiển.
Sau một tiếng răng rắc khiến người ta thót tim, chỉ có một tiếng click, những hạt máu đỏ tươi lăn dọc theo màn hình máy tính.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể buông lỏng, một cái thi thể mất đi sự sống rơi khỏi ghế, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà phía trên đầu.
Khóe miệng bị xé toạc một cách tàn nhẫn, tay còn lại vẫn ôm chặt chiếc quai hàm bị gãy, nơi lẽ ra là quai hàm, máu me đầm đìa. ...
Không đợi người ở tòa số 3 quay lại, mấy người Giang Thành sau khi thảo luận ngắn gọn, quyết định tạm thời án binh bất động.
Trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, Tiêu Thái Lang và những người khác trở về căn hộ ở tòa số 2.
Mặc dù Tiêu Thái Lang nhiều lần đảm bảo với Sở Cửu rằng Ông Tình sẽ không chủ động làm hại cô, nhưng nhìn bộ dạng của cô, thì vẫn có rất nhiều lo ngại.
"Hay là đêm nay em đến nhà anh ngủ đi." Sau khi tiễn Sở Cửu về phòng, tên mập đứng trước cửa càng nhìn đứa trẻ này càng cảm thấy đáng thương, nếu như tiểu ăn xin không chết, sau một thời gian nữa, chắc là cũng sẽ cao như Sở Cửu.
Có thể nhìn ra, Sở Cửu khá là bị đề nghị này hấp dẫn, nhưng cuối cùng lại lắc đầu từ chối.
Cô không muốn làm liên lụy người khác.
Sau khi Trần Di gặp nạn, cô luôn cảm thấy áy náy, nếu chị Trần Di xảy ra.
"Ban đêm các anh cũng phải cẩn thận một chút." Sở Cửu nhìn Giang Thành và tên mập: "Thời gian còn lại đã không nhiều nữa."
Khi nhiệm vụ bắt đầu đi đến hồi kết, quỷ trong phó bản cũng sẽ càng trở nên điên loạn hơn.
Sau khi tiễn Sở Cửu xong, Giang Thành trở về căn hộ của tên mập, tên mập nhanh chóng dùng nguyên liệu trong tủ lạnh làm một tô mì cho Giang Thành.
Thời gian eo hẹp nên chỉ có được hai quả trứng.
Khi đang bưng mì tới, tình cờ nhìn thấy bác sĩ từ phòng ngủ đi ra với vẻ mặt nghiêm túc.
Sáp lại gần, tên mập xoa xoa ngón tay đỏ bừng, thấp giọng hỏi: "Bác Sĩ, sao vậy?"
Giang Thành ngồi trên sô pha thở ra: "Lưu Quốc và Nguy Tân Đình đều không có trong nhà."
Suy nghĩ vài giây, tên mập định thần lại nói: "Anh đã gọi điện thoại cho bọn họ rồi, không có người trả lời sao?"
"Ừm."
"Bác sĩ, mặc dù tình huống hiện tại không tốt cho lắm, nhưng chúng ta cũng đã tìm ra rất nhiều manh mối rồi." Tên mập nhìn Giang Thành, an ủi nói: "Anh cũng đừng hấp tấp quá, nóng lòng sẽ sinh loạn."
"Có khi nào là bọn họ đã quay về rồi, nhưng không dám nghe điện thoại?" Tên mập suy đoán: "Sợ người gọi đến là quỷ."
Giang Thành lắc đầu: "Nguy Tân Đình thì tôi không biết, nhưng Lưu Quốc nhất định sẽ không, nếu như anh ta vẫn còn sống, nhất định sẽ nghe điện thoại."
Nói thật, tên mập đối với Lưu Quốc có ấn tượng khá tốt, ít nhất sau khi đã thấy quen với những mưu mô giữa đồng đội với nhau, những người như Lưu Quốc trở nên đặc biệt có giá trị.
Biết mình không còn hy vọng trốn thoát, anh ta lựa chọn cách tận dụng những giây phút cuối đời để truyền đạt thông tin nhiều nhất có thể và tạo dựng tia hy vọng cuối cùng cho những người đồng đội cũng liên quan đến ác mộng.
Dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của tên mập trở nên ngưng trọng: "Nếu Nguy Tân Đình và Lưu Quốc đều chết." Anh ta mím môi ngẩng đầu nói: "Vậy thì cái tên Vô ở cùng với bọn họ kia nhất định không thoát khỏi "Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy cái tên Vô này không ổn, chính là từ tận đáy lòng khiến tôi cảm thấy không thoải mái." Tên mập cau mày nói.
Giang Thành bưng mì tới, trước tiên hớp mấy ngụm canh, sau đó dùng tay cầm lên, như đang hấp thụ nhiệt độ bên trong: "Tôi cũng có cảm giác này."
Nhìn bác sĩ ăn hết bát mì, tên mập tựa hồ mới thở phào nhẹ nhõm: "Bác sĩ." Anh ta hỏi: "Bác sĩ nghĩ sao về những truyện kinh dị đó?"
Lâm Thần đã thể hiện trải nghiệm cá nhân của mình dưới dạng truyện tranh, điều này khiến mọi người không khỏi bất ngờ, đặc biệt là truyện kinh dị bị thiếu mất kia.
Xét về giọng điệu, người gửi thư chắc hẳn là người chịu trách nhiệm thẩm duyệt bản thảo, mà truyện kinh dị bị thiếu kia lại bởi vì nội dung quá đen tối, mà trực tiếp bị từ chối.
"Ngày mai chúng ta sẽ nghĩ cách tìm ra Tập đoàn văn hóa Hợp Tung." Giang Thành nói: "Chúng ta phải tìm ra truyện kinh dị bị thiếu kia."
Nói xong, Giang Thành nghiêng đầu nhìn tên mập bên cạnh: "Đừng quá tin tưởng người khác." Hắn nhắc nhở: "Đồng đội của chúng ta lần này đều không đơn giản."
"Bác sĩ yên tâm đi, tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Tên mập liên tục gật đầu.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Tiêu Thái Lang và những người khác thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tên mập, khả năng thu thập thông tin tình báo của Hoa Lạc, khả năng phán đoán bình tĩnh của Hoàn Diên Ninh, còn có cái tên Tiêu Thái Lang kia, lọt được qua kẽ tay của Ông Tình không nói, trông bộ dạng thì dường như còn đã chỉnh phục được cô ta.
Anh ta thậm chí còn hứa với Sở Cửu rằng, Ông Tình sẽ không làm tổn thương đến cô nữa.
Lúc này tên mập cảm thấy đứa nhỏ Sở Cửu thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng Giang Thành nhắc nhở anh ta, nghĩ đến loli lần trước gặp được trong nhiệm vụ, dùng dao xẻ thịt ra, bên trong toàn là màu đen.
Tên mập nghĩ ngợi một hồi, tâm tình bỗng nhiên trở nên rất tệ.
Dặn dò mấy câu, Giang Thành liền rời khỏi nhà, tên mập cũng đối phó ăn uống một chút, không biết là bị động đến dây thần kinh nào, thậm chí còn rửa luôn cả bát.
Trở về nhà, Giang Thành dựa vào giường sắp xếp lại những manh mối manh mối trong tay.
Công bằng mà nói, những manh mối có được cho đến nay không ít, nhưng chúng quá phức tạp và cần phải sắp xếp từng chút một.
Nó giống như việc tìm thấy một sợi len khó thấy trong một mớ len lộn xộn vậy.
Giang Thành quyết định sắp xếp theo trình tự thời gian.
Nếu như tin tức Lưu Quốc đưa ra là sự thật thì nút thời gian mà anh ta ở lúc đó là ngày 7 tháng 7, và theo nội dung bức thư, lúc này Lâm Thần đã hoàn thành bản sơ thảo của những truyện kinh dị.
Theo cuốn nhật ký do Lý Mậu Thân để lại, anh ta bắt đầu chuẩn bị cho tất cả những điều này trước ngày 17 tháng 5, mà thời gian thực sự bắt đầu quay phim, thì lại là sau ngày 10 tháng 6.
Vào ngày 19 tháng 7, những người phụ nữ bị quấy rối bởi những video kinh dị của Lý Mậu Thân.
Ngày hôm sau, 20 tháng 7, những người phụ nữ này đã báo cảnh sát.
Thời điểm được đưa tin trên bản tin Lâm Thần nhảy lầu tử vong là ngày 21 tháng 7, chính là trong đêm mà cảnh sát đến điều tra.
Mà theo báo cáo khám nghiệm tử thi do Hoa Lạc cung cấp, Lâm Thần đã chết trước khi rơi từ trên cao xuống, thời gian chết sẽ không dưới nửa tháng.
Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi do một số bác sĩ pháp y của cảnh sát phối hợp đưa ra, thẩm quyền của nó là không thể nghỉ ngờ.
Vì vậy, thời điểm chết thực sự của Lâm Thần hẳn là vào đầu tháng 7, hoặc thậm chí sớm hơn.
Cho nên... ánh mắt Giang Thành hơi thay đổi, chẳng lẽ nào đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, trong một lần quay phim nào đó?
Mà tai nạn bất ngờ này chính là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Lâm Thần!"