Chương 395: Chị gái
Chương 395: Chị gáiChương 395: Chị gái
Là... truyện kinh dị bị thiếu đó!
Những truyện kinh dị khác đều đã tìm được nguyên hình, tại sao chỉ thiếu duy nhất một cái, Giang Thành nghỉ ngờ, truyện kinh dị bị thiếu mất này chính là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Lâm Thần.
Hơn nữa... rất có khả năng liên quan đến người mặc đồ đen bí ẩn kia.
Kết hợp với miêu tả của Ông Tình, Giang Thành bắt đầu triển khai hồ sơ về Lâm Thần.
Đây chắc hẳn là một cô gái có xuất thân bình thường, hoàn cảnh gia đình không hề hạnh phúc, thiếu đi cảm giác an toàn, cho nên dẫn đến có tính cách rất phụ thuộc.
Sống nội tâm, giản dị, tốt bụng và thiếu kinh nghiệm trong xã hội nhưng đồng thời cũng dễ tin tưởng người khác, dễ bị lừa dối và quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của người khác nên bỏ qua nỗi đau của chính mình.
Do ảnh hưởng của môi trường trưởng thành nên tính cách của yếu đuối, thậm chí hèn nhát, dễ bị người khác dẫn dắt, chỉ phối.
Lý Mậu Thân sử dụng những điều này để nắm chắc điểm yếu của Lâm Thần, sau đó từng bước một thực hiện kế hoạch của mình.
Tất nhiên, cuối cùng anh ta đã không có kết quả tốt đẹp, trở thành một phần của những truyện kinh dị mà anh ta quay video.
Ngày mai, dù thế nào đi nữa, cũng phải tìm ra truyện kinh dị cuối cùng, rút cuộc là gì!
Căn phòng tối tăm bất chợt sáng lên một cái, tiếp sau đó, vang lên tiếng sấm rền.
Trời mưa rồi.
Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng Giang Thành chợt hiện lên một nỗi bất an, hắn hiếm khi có cảm giác tương tự như này, hình như... có chuyện gì cực kì xấu, sắp xảy ra. ...
Tòa số 2.
Căn hộ 404.
Việc đầu tiên Tiêu Thái Lang làm sau khi trở về nhà là kiểm tra toàn bộ căn hộ, nhiệm vụ sắp kết thúc, anh ta không muốn cuối cùng lại xảy ra chuyện gì.
Lưu Quốc đã chết rồi, Nguy Tân Đình e rằng cũng rất khó có thể sống eát anh †a đầềna thời aoi điên thoai đến hai căn hê kia kết auäả nhân đước cũng giống như Giang Thành.
Đêm nay chỉ cần lưu ý hơn một chút, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Đối với cái tên Vô, Tiêu Thái Lang có sự hiểu biết riêng của mình, anh ta chắc chắn đến 50% rằng Vô chính là con quỷ trà trộn tham gia vào trong nhiệm vụ.
Nhưng về phần nó đã tránh các quy tắc như thế nào, trà trộn vào làm người chơi ngay lúc mới bắt đầu nhiệm vụ, thì anh ta thật sự không biết.
Anh ta chưa bao giờ gặp phải hoặc thậm chí nghe nói về bất cứ tình huống nào tương tự.
Nhưng nếu như lần này có thể sống sót, anh ta nghĩ, mình sẽ biết.
Ngồi trên ghế sô pha, Tiêu Thái Lang đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, sau đó bật tất cả đèn, ngoại trừ đèn phòng tắm.
Sau đó một mình lặng lẽ suy nghĩ về những tin tức đã thu thập được, nhưng khi nghĩ đến đó, trong đầu anh ta không khỏi xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ.
Thân hình gợi cảm và... đôi môi đỏ tươi của cô ấy.
Chị Tình thật sự là quá đáng thương, cô đã bị tên cặn bã Lý Mậu Thân làm tổn thương và trở nên như thế này.
Nhìn những bức ảnh treo trong phòng, khó có thể tưởng tượng được cô đã trải qua bao nhiêu thời kỳ đen tối, cũng đã từng bị sự trả thù làm cho mù quáng đến mức nào.
Trong phòng ngủ, anh ta đã từng hứa với chị Tình, nói rằng sẽ giúp cô bắt được Lý Mậu Thân và khiến anh ta phải nhận hình phạt xứng đáng, đây không phải là nói một cách tùy tiện.
Anh ta là thực sự chuẩn bị sẽ làm như vậy.
Chị Tình là một người phụ nữ tốt, cô không nên trải qua những chuyện này, người làm tổn thương cô phải bị trừng phạt.
Ánh mắt của Tiêu Thái Lang dần trở nên sắc bén. ...
Bên ngoài căn hộ 808, trời đang mưa rất to.
Cấu trúc hơi khác so với các căn hộ khác, cách bài trí ở đây ấm cúng hơn.
Ngoài ra còn có ban công, tuy nhỏ nhưng khi thời tiết đẹp có thể treo một ít quần áo và chăn mền.
Phòng ngủ thông với ban công, lúc này trong phòng ngủ rất tối, Đó là một chiếc đèn ngủ nhỏ, gắn ở góc tường, ánh sáng phát ra cũng có màu vàng, tạo cho người ta cảm giác nửa sống nửa chết.
Có một giá vẽ rất lớn được đặt gần bức tường trong phòng khách, một bóng người đang ngồi trước giá vẽ.
Nếu có người đứng ở đây sẽ phát hiện bóng dáng này có chút cổ quái.
Hai tay buông thõng, hai chân chụm lại, tổng thể cả người trông rất ngoan ngoãn, như thể muốn thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.
Bút vẽ được đặt sang một bên.
Toàn thân lộ ra một loại cảm giác khiến người ta rất khó chịu.
Cùng lúc đó, thân hình không khỏi run rẩy, ngay cả chiếc ghế gỗ đang ngồi cũng phát ra những âm thanh "cót két" khe khẽ.
"Làm ơn... làm ơn hãy tha cho tôi..." Bề mặt của bóng người gợn lên như sóng nước, có thể nghe ra, là một cô gái rất trẻ.
"Tôi đã... đã không vẽ được ra những gì anh muốn nữa rồi." Cô gái không nhìn rõ khuôn mặt nức nở, rất đáng thương: "Dừng lại đi, đừng... đừng tiếp tục như vậy nữa..... ."
Vị trí mà bóng người đang nhìn là sô pha.
Lời nói vừa dứt, một tia sét xẹt qua, trên chiếc ghế sô pha vốn trống rỗng không có ai đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen.
Không.
Là bóng người vẫn luôn ở đó.
Chỉ là không hề cử động hay nói chuyện, xung quanh yên tĩnh như thể đã chết, bóng người hoàn toàn hòa nhập vào đêm tối.
Khoảnh khắc bóng người xuất hiện, một cảm giác nặng nề đặc trưng theo năm tháng tràn ngập trong không khí, những thăng trầm của cuộc đời đến mức khiến người ta khó thở.
Cô gái bắt đầu thở dốc, như thể đang bị ai đó giữ dưới nước, mọi thứ dường như đang rời bỏ cô mà đi.
Cô dường như đã chìm xuống vực sâu của đại dương, dường như đã đi vào một đường hầm vô tận.
Tuyệt vọng, chỉ có tuyệt vọng, ngoài ra... không có gì cả.
Bóng người chìm trong đêm tối tựa như sinh ra trong đêm tối, sinh ra trong đêm tối rồi trở về đêm tối, thứ duy nhất nhấc lên chính là đôi mắt màu đỏ thẫm không có chút gợn sóng. đen xuất hiện phía sau cô gái.
Dưới ánh chớp, một người đàn ông ngồi trước máy tính xách tay được vẽ trên tấm canvas lớn trước mặt.
Bối cảnh là một phòng ngủ khá bừa bộn.
Sắc mặt của người đàn ông có vẻ hoảng sợ, hất cằm lên, một tay nắm lấy hàm trên, tay kia ôm cằm.
Khóe mắt nổi gân xanh, khóe miệng đã có dấu hiệu bị rách.
Những nét cọ sắc nét và màu sơn đỏ tươi chảy trên canvas gây sốc, thậm chí khiến người ta có ảo giác rằng đó không phải là sơn mà là máu.
Viền áo gió đen tuyển buông xuống, người đàn ông hơi cúi xuống, dưới cổ áo cao là một khuôn mặt tuấn tú, với lông mày và đôi mắt được viền như một cây cọ vẽ.
Hai bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô gái, hiện rõ những đốt ngón tay trắng nõn, những ngón tay thon dài đặt lên trên.
Đơn giản như vậy, nhưng cử chỉ thân mật vậy mà lại khiến cô gái run rẩy dữ dội hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Người mặc đồ đen cúi xuống, tựa cằm lên đầu cô: "Em sẽ không để ai làm tổn thương chị." Anh ta vuốt ve cô một cách thân mật, nhẹ nhàng nói: "Dù sao thì cũng là chị đã cho em sinh mệnh, chị gái."
Ngẩng đầu lên, người đàn ông mặc đồ đen nhìn bức vẽ ngày càng u ám, Lưu Quốc vô hồn trên bức tranh chậm rãi chuyển động: "Vậy nên bây giờ mời chị tiếp tục sáng tác." Anh ta cúi đầu cười nói: "Chúng ta cần... nhiều truyện kinh dị hơn nữa."
Chậm rãi quay người đi, người đàn ông mặc đồ đen nhìn về hướng phòng ngủ, bình tĩnh nói: "Có khách tìm đến nhà, em đi tiếp đãi bọn họ một chút."
Ngay khi lời nói vừa dứt———
"Cót két—"
Cửa ban công bị đẩy ra, gió mưa tràn ngập căn phòng.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau cánh cửa, tỉa sét xé toạc bầu trời đêm phía sau lưng.