Chương 396: Đoạt cửa
Chương 396: Đoạt cửaChương 396: Đoạt cửa
Nằm ngoài dự đoán là, người đến lại không có chút khí chất dũng mãnh của các anh hùng đại hiệp, hay là vừa bước vào đã nói những câu tàn nhẫn đại loại như đêm nay phải lấy cái mạng chó của ngươi.
Ngược lại, người đến lại nhảy vào trong nhà với một tư thế hết sức khiếm nhã, hai tay ôm chặt lấy mình, một bên vừa xoa thật mạnh, vừa phàn nàn oán trách: "CMN, trời lạnh quá, biết thế này đã mặc thêm cái áo khoác rồi mới đến, hơn nữa... ." Nguy Tân Đình ngẩng đầu, nhìn Vô đứng trước mặt, liếm môi nói: "Trước tiên cho tôi mượn tạm cái áo khoác mặc được không?"
"Anh không biết đâu, vừa rồi tôi chỉ đứng ở chỗ này một lát, đã lạnh cóng người rồi." Anh ta vẫn đang lảm nhảm càm ràm, rõ ràng là một câu cũng chưa nói.
"Ha ha." Nguy Tân Đình nheo mắt lại, thân thể vẫn đang run rẩy cũng khôi phục bình thường, anh ta nhìn Vô từ trên xuống dưới, ánh mắt như sói nhìn thấy máu vậy: "Xem ra quả nhiên là tôi không đoán sai, cánh cửa này đã bị dị hóa rồi, nếu không... cũng đã không sinh ra một tên như anh."
"Cứu tôi với... Một giọng nữ như có như không truyền đến, cô gái phía trước bức vẽ sau khi nhìn thấy có người tới, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động, khàn giọng cầu cứu: "Xin anh... xin anh hãy cứu tôi với!"
Ánh mắt vượt qua Vô, Nguy Tân Đình nhìn về phía cô gái trong phòng khách, sau vài giây, anh ta cười toe toét, để lộ một cặp răng trắng ngà.
"Xem ra đây chính là cô Lâm Thần rồi." Anh ta mỉm cười chào hỏi: "Xin chào cô Lâm Thần, tôi tên là Nguy Tân Đình, cô không cần gấp gáp, lát nữa tôi sẽ giết hết tất cả hai người, như vậy cô cũng không cần phải chịu đau khổ nữa."
Vô trước sau vẫn là vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn chằm chằm Nguy Tân Đình không mời mà đến, ngửi được mùi hương quen thuộc từ trên người anh ta.
Nhìn thấy bức vẽ trước mặt Lâm Thần, cùng với khí tức tuyệt vọng tràn ngập trong bức tranh, Nguy Tân Đình suy nghĩ một chút, liền hiểu ra huyền diệu bên trong.
"Năng lực không tệ." Nguy Tân Đình nheo mắt nhìn Vô từ trên xuống dưới, rồi nói: "Anh vậy mà lại có thể biến người đã bị ngươi giết chết thành truyện kinh dị mới, hiếm có đấy."
"Xem ra anh chính là môn đồ của cánh cửa này, chỉ là mức độ dung hZởn của anh với cánh cửa này còn cao hơn tôi nahĩ môêt† chút " Anh †a cởi ha lô sau lưng xuống, một tay đưa vào bên trong, cười nói: "Người đến cũng phải có quà chứ nhỉ, nên tôi cũng chuẩn bị cho anh hai món quà nhỏ đây."
Anh ta rút ra hai cái đầu người từ trong ba lô ra, lăn dọc theo mặt đất đến chân Vô như ném bóng bowling.
Một trong số chúng đã chệch khỏi quỹ đạo,"bộp" một cái va vào bức tường gần đó.
Đầu người đều đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng đau đớn, càng đáng sợ hơn là khuôn mặt của bọn chúng vậy mà vẫn còn đang hơi run rẩy, chỉ còn lại mỗi cái đầu, nhưng vẫn chưa chết.
"Muốn giết tôi mà tìm mấy tên tiểu tử này thì vẫn chưa được." Nguy Tân Đình hai tay chống nạnh, kiêu ngạo nói: "Tôi để lại chút thể diện cho anh, chỉ vặt đầu của bọn chúng xuống thôi, nhưng mà bọn chúng cứ kêu la đau đớn, khiến tôi đau hết cả đầu, chỉ đành tiện tay khâu luôn mồm miệng lại."
"Khi tôi còn nhỏ, nhà thì nghèo, anh em thì đông, cho nên tôi đã học một ít nghề may vá." Nguy Tân Đình nheo mắt, giọng điệu trầm bổng hỏi: "Anh Vô này, anh có hài lòng với tay nghề của tôi không?"
Dường như nghe thấy Nguy Tân Đình nhắc đến bọn chúng, vẻ mặt của hai đầu quỷ càng ngày càng thống khổ, mí mắt, miệng, mũi đều bị khâu lại bằng dây gai tương đối mỏng, những đường khâu thô ráp dày đặc lộ rõ vẻ kinh hãi.
Xem ra quả thực đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.
"Đáng tiếc bọn chúng không có chút tình cảm nào, trong lúc may vá tôi còn hát để dỗ dành nữa chứ!" Nguy Tân Đình bất mãn khit khịt mũi: "Bọn chúng còn la hét, chắc chắn cũng không đáng yêu, chẳng trách lại xấu xí đến như vậy."
Hai con quỷ, một con bước ra khỏi máy tính, con còn lại gặp nhau ở quán cà phê buổi chiều, bị tóm gọn một cách dễ dàng.
"Trên người anh cũng có mùi vị đó." Vô tựa hồ không có hứng thú với chuyện xảy ra với hai con quỷ, anh ta nhìn Nguy Tân Đình, lạnh lùng nói: "Giống như hai người kia, trên người các anh đều có cửa."
"Mọi người đều là môn đồ mà." Nguy Tân Đình cười nói: "Nhưng chúng ta không giống với anh." Anh ta thản nhiên nói, nhìn về phía phương hướng Lâm Thần, tựa hồ đang ám chỉ điều gì.
Một lúc sau, Vô đột nhiên mỉm cười: "Xem ra, tên Lưu Quốc chiều nay thực ra là vì anh mà đến."
"Đúng vậy đúng vậy, Người Gác Đêm mà, chuyên đi bắt những tên điều gì đó, hung ác nói: "Từ xưa tới nay, chính tà không thể cùng tồn tại, những cái khác thì tôi đều có thể nhẫn nhịn. Nhưng những tên chết tiệt này, còn làm hỏng cả món đồ chơi của tôi rồi."
Nói xong, anh ta lại che miệng cười: "May mắn thay, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi." Anh ta thò tay vào túi, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó, sau đó rất thuần thục đeo lên mặt, rồi căn chỉnh các lỗ hổng cho đúng vị trí.
Vô gật gật đầu, tựa hồ cũng đã hiểu vì sao lần trước Lưu Quốc lại bày kế loại bỏ Lục Hoa Tư, xem ra là đã tưởng Lục Hoa Tư chính là người trước mặt mình.
"Hừ..." Nguy Tân Đình hít một hơi dài, cảm khái nói: "Vẫn là mặc chiến bào của mình vào thoải mái, như vậy hiệu quả chiến đấu của tôi sẽ tăng lên ít nhất 50%." Anh ta duỗi tay, xòe ngón tay, kéo dài giọng nói: "Dù sao... tôi cũng còn dựa vào mặt để kiếm sống nữa!"
Anh ta đeo một chiếc tất trên đầu, chỉ có vài lỗ khoét miệng, mũi và mắt.
Trông bộ dạng cực kì khôi hài.
"Xem ra mấy người là muốn đoạt cửa." Vô nói: "Nhưng tôi không cảm nhận được khí tức của hai người còn lại, chỉ có một mình anh đến sao?"
"Một mình tôi còn không thể thỏa mãn anh à?" Nguy Tân Đình cố ý tỏ ra khoa trương: "Anh đúng thật là biến thái, nhất định phải bốn người cùng nhau."
Vô cũng không nói nhảm nữa, giây tiếp theo, trước mặt xuất hiện một tập tranh vẽ khổng lồ, tập tranh vẽ cao gần bằng một người, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Nguy Tân Đình, từ trong tập tranh vẽ rút ra một con dao.
Con dao không có vỏ, ánh sáng trong suốt của con dao gợn sóng như nước, ánh sáng phản chiếu cắt căn phòng nhỏ này thành từng mảnh.
Trong khoảnh khắc cầm dao, nụ cười của Nguy Tân Đình biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, anh ta mím môi, suy nghĩ hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: "Bây giờ tôi lập tức đi ngay, anh cứ coi như tôi chưa từng đến đây nhé, thế nào hả?"
Vô lắc lắc đầu, nhìn Nguy Tân Đình như đang đánh giá mỹ nữ: "Anh còn chưa làm tôi hài lòng." Vô cầm dao bên hông, lưỡi dao chĩa thằng vào Nguy Tân Đình.
"Cánh cửa trên người anh rất tốt." Vô nắm chặt cán dao: "Tôi sẽ đào nó ra."
Một luồng khí lạnh bao trùm xung quanh, tập tranh vẽ khổng lồ dựng tấm bia mộ khổng lồ vậy.
"Xem ra không có gì để thương lượng nữa rồi." Nguy Tân Đình tức giận bắt đầu cởi thắt lưng, sau đó kéo quần, cúi đầu xuống, hướng vào bên trong quát: "Tiểu khả ái, mày đang làm cái gì vậy? Không nhìn thấy tao đang bị bắt nạt à, mẹ kiếp, ra đánh nhau đi!"
Ngay sau đó, trong phòng lại xuất hiện một hơi thở lạnh lẽo khác, giống như hai con thú khổng lồ đồng thời mở mắt trong bóng tối.
Thân thể Nguy Tân Đình bắt đầu phát ra những tiếng lách cách, đặc biệt là trên mặt, da và mạch máu dưới chiếc tất dường như đang lúc nhúc động đậy.
Khi anh ta mở mắt ra lần nữa, một đôi mắt đỏ thẫm như dòng máu đang chảy.