Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 397 - Chương 397: Ngụy Trang

Chương 397: Ngụy trang Chương 397: Ngụy trangChương 397: Ngụy trang

"Đêm tối tụ tập phía sau anh ta, giống như một vũng nước đen sền sệt, vô số đường hoa văn màu đen đỏ xuất hiện trên làn da lộ ra ngoài của Nguy Tân Đình, giống như những dấu ấn.

Hoa văn vừa là nguyền rủa, cũng vừa là xiềng xích.

Nhìn anh ta chằm chằm đầy thích thú, con dao trong tay dường như có ý thức của chính mình, phát ra âm thanh vo ve giống như hưng phấn.

Khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt vốn đẹp trai của Vô bắt đầu trở nên hung dữ, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Nguy Tân Đình, đáy mắt tràn đầy dục vọng.

So với người trước mặt, những truyện kinh dị mà anh ta sưu tầm được trước đây đều là rác rưởi, đây mới chính là thứ anh ta mong muốn!

Anh ta muốn biến Nguy Tân Đình... trở thành bộ sưu tập hoàn hảo nhất của mình.

Trở thành truyện kinh dị khủng khiếp nhất!

Đêm tối chiếm giữ bên cạnh người Vô hoàn toàn sôi sục, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, như thể một đại dương màu đen dẫn đến một cơn bão.

Giây tiếp theo, hai cái bóng nhanh đến mức mơ hồ va chạm mạnh, dư âm kích động giống như hai trận sóng màu đen.

Lưỡi dao sắc bén để lại vết hằn sâu trên cơ thể Nguy Tân Đình, nếu như không phải anh ta kịp thời né tránh được, toàn bộ cánh tay trái đã bị chặt đứt rồi.

Cánh tay trái vốn bình thường của Nguy Tân Đình đã chuyển sang màu xám, bên trên tràn ngập một cỗ khí tức chết chóc, vô số mạch máu bị đứt, máu tươi không ngừng chảy dọc theo đầu ngón tay thon dài.

Máu bắn tung tóe dọc theo mũi dao, mang đến cho người ta một vẻ đẹp nhìn mà phát hoảng.

Hơn nữa càng quỷ dị là, chỗ máu kia dường như sống dậy, sôi sục dữ dội và biến thành vô số đường hoa văn màu đỏ thẫm.

Nguyền rủa màu đen đỏ vốn dĩ ở trên người của Nguy Tân Đình, vậy mà lại xuất hiện trên cánh tay cầm dao của Vô, thậm chí còn quấn quanh con dao.

Nguyễn rủa chỉ chít dày đặc, vặn vẹo như những con rắn con, tràn về phía cơ thể và trái tim của Vô. Giơ tay lên nhìn nguyền rủa đang liều mình vùng vẫy, Vô lộ ra vẻ thất vọng: ""Chỉ có thế thôi sao?"" Anh ta vung con dao và lắc nhẹ, phá vỡ nguyền rủa quấn quanh con dao.

Ngay sau đó, vô số nguyền rủa rình rập xung quanh xoắn thành hàng chục sợi xích đâm vào anh ta như những thanh kiếm, như một con mãng xà khổng lồ sặc mùi máu tanh.

Lúc này căn phòng đã biến mất, nơi hai người đứng là một đại dương tối tăm.

Sợi dây xích hoàn toàn được hình thành bởi nguyền rủa quét về phía Vô, nhưng đối phương cũng không có ý định né tránh, dùng dao cắt đứt nó.

Xiềng xích nguyền rủa không hề sợ hãi, tuôn ra như đại dương đen, Vô giống như người cầm dao bơi ngược dòng.

Trong cuộc chiến, anh ta đã tìm ra điểm yếu của đối thủ.

Dường như anh ta chỉ có thể sử dụng những sợi xích do sức mạnh nguyền rủa ngưng tụ để tấn công, trong lần chạm trán đầu tiên, chỉ trong một lần chạm trán, anh ta đã bị chính mình làm bị thương.

Chỉ cần đến gần anh ta, vậy thì trò chơi này cũng sẽ kết thúc.

Như thể đoán được ý nghĩ của Vô, vô số xiềng xích nguyền rủa quấn chặt lấy cơ thể Nguy Tân Đình, anh ta tựa như đang trốn dưới một thác nước nguyễn rủa đen đỏ.

Ánh dao kín như bưng, sau khi xiềng xích bị đứt, hóa thành những tia nguyền rủa màu đỏ thẫm, khi chạm vào cơ thể tuy không gây tử vong nhưng cũng sẽ gây rắc rối cho chính mình.

Muốn đến gần anh ta, cũng không hề dễ dàng.

Giây tiếp theo, sau khi cắt đứt sợi dây xích đang lén lút từ phía sau, bóng dáng của Vô đột nhiên xuất hiện bên cạnh tập tranh vẽ khổng lồ.

Một bàn tay đặt lên tập tranh vẽ, tập tranh vẽ từ từ mở ra, một bầu không khí u ám tràn ra, sau đó một cảnh tượng rùng rợn hiện ra.

Một cánh tay duỗi ra từ trong tập tranh vẽ, bên trên còn dính đầy máu.

Không.

Không chỉ một cánh.

Có tới hơn chục cánh tay, những cánh tay màu xám chì, có thể nhận ra đó không phải là những bàn tay sống, những ngón tay uốn cong thành móng vuốt, vô số ác quỷ bò ra từ trong tập tranh vẽ.

Nauv Tân Đình vuyên Øua khe hở nhìn †thấyv cảnh †1nad nàv đêt nhiên nheo mắt lại.

Cái tên Vô này... thực sự đã thả lệa ác quỷ trong truyện kinh dị ra.

Hàng chục lệ quỷ lao tới, túm lấy xiểng xích và cắn xé điên cuồng, mặc dù thỉnh thoảng có lệ quỷ bị xiểng xích bóp cổ, hoặc bị nổ tung thân thể do không thể chịu đựng được nguyền rủa, nhưng điều này thực sự mang đến rất nhiều phiền toái cho Nguy Tân Đình.

Lợi dụng khoảnh khắc sợi dây xích bị đám ma quấn quanh khiến nó ngắn lại, Vô đã chặt đứt nguyền rủa trước mặt, một đường tới chỗ Nguy Tân Đình.

Giây tiếp theo, lưỡi dao sắc bén xuyên qua cơ thể Nguy Tân Đình.

Nôn ra một ngụm máu, dị biến trên người Nguy Tân Đình tan ra như băng tuyết, bóng tối xung quanh rút đi như thủy triều.

Căn hộ 808 vẫn ở dưới chân bọn họ như cũ.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông chỉ còn lại nửa mạng sống trước mặt, Vô mặt không chút biểu cảm rút đao ra, Nguy Tân Đình che vết thương đi, loạng choạng lùi lại vài bước, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.

"Huh-, Huh-" Anh ta thở hổn hển, con dao đâm trúng anh ta có vẻ cổ quái, vết thương dường như bị xé toạc liên tục, đau đớn thấu tim.

Anh ta biết rằng trên con dao kia, cũng bị chiêm nhiễm nguyền rủa.

Nỗi tuyệt vọng và nguyền rủa không còn gì để gánh chịu, cũng không kém gì chính mình.

"Khu khu..." Anh ta ho dữ dội, sau đó dùng tay trái lau máu trên khóe miệng, một lúc sau, anh ta cười toe toét, để lộ hàm răng dính đầy máu: "Anh... khó xử lí hơn tôi nghĩ một chút đấy."

Vô nhìn anh ta, không trả lời, bên cạnh có một luồng ánh sáng lạnh lẽo lưu động trên lưỡi dao.

"Ây da, đau chết đi được." Nguy Tân Đình lập tức đột phá, vừa che vết thương, lưng dựa vào tường, vừa vô cùng vô lại vì đánh không lại nói: "Anh ra tay thật độc ác, anh chờ đấy, tôi ghi nhớ anh rồi!"

"Năng lực của tôi không thích hợp chiến đấu, cho nên lần này không thể đánh bại anh cũng không có gì xấu hổ. Hơn nữa, chúng ta đã đồng ý đánh một chọi một, vậy mà anh dám ăn gian!" Anh ta có chút tiếc nuối, phàn nàn: "Sớm biết thế này đã kéo Tiểu Nhiên nhà tôi đến rồi, cậu ấy sẽ chém chết các người chỉ trong vài phút."

"Người đã bị mất cửa thì sẽ không còn ký ức nữa." Vô nhìn Nguy Tân Đình đã mất đi khả năng phản kháng, giống như đang nhìn một bộ sưu tập Cuối cùng, đối với anh mà nói, kết quả vẫn như vậy."

Vô nhìn Nguy Tân Đình từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu được vẻ hài lòng, một bộ sưu tập có mang theo cửa, thật là hiếm thấy.

"Có thể sẽ đau một chút." Lười chẳng muốn nói nhảm nữa, Vô cầm con dao chậm rãi đi về phía Nguy Tân Đình: "Hãy chịu đựng một chút, rất nhanh thôi..." Anh ta dừng lại: "Anh sẽ không còn phải cảm thấy đau đớn nữa."

"Chờ đã!" Nguy Tân Đình nhìn Vô càng ngày càng gần, cởi mũ trùm đầu xuống, hét lớn: "Tôi vẫn còn một chuyện muốn thương lượng với anh."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguy Tân Đình, Vô sửng sốt một chút, sau đó khẽ gật đầu như chợt hiểu ra điều gì đó: "Hóa ra đây mới là năng lực của anh."

"Được rồi, được rồi, tôi phục rồi, tôi phục rồi đã được chưa!" Nguy Tân Đình đã thay đổi hoàn toàn dung mạo hét lên: "Năng lực của tôi là ngụy trang, hơn nữa so với truyện tranh kinh dị, tôi càng thích đọc tiểu thuyết nhẹ nhàng hơn."

"Cho nên nếu anh bảo tôi đi vào truyện kinh dị của anh, vậy chính là vi phạm xâm hại ý thức công dân." Nguy Tân Đình khit mũi hai tiếng, uy hiếp nói: "Việc này là phạm pháp đấy! Chú cảnh sát sẽ không tha cho anh đâu, nói không chừng còn phải mời anh ăn đậu phộng."

Trên mặt Vô hiện lên một tia mất kiên nhẫn, anh ta không phải là người dễ nói chuyện, đặc biệt là với một kẻ vô lý làm càn như này.

Nhìn thấy sát khí của Vô, Nguy Tân Đình vội vàng hét lên: "Anh không thể giết tôi, nếu như anh giết tôi, vậy thì chúng ta đều phải chết!"
Bình Luận (0)
Comment