Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 398 - Chương 398: Hợp Tác

Chương 398: Hợp tác Chương 398: Hợp tácChương 398: Hợp tác

"Anh quay đầu lại xem thử đi." Nguy Tân Đình híp mắt nói.

Về cơ bản, Vô không hề lo lắng đối phương sẽ thừa cơ hội ngay lúc mình quay đầu mà đánh lén. Anh ta có thể cảm nhận được, Nguy Tân Đình đang bị thương rất nặng, chẳng thể tạo nên bất cứ một uy hiếp nào.

Quay đầu lại, sau khi nhìn rõ cảnh tượng sau lưng, Vô lập tức nhíu chặt chân mày.

Một sợi xiềng xích đỏ thẫm đang quấn quanh cổ của Lâm Thần. Dây xích đâm rách làn da của cô, trông cứ như sẽ rót vào cơ thể cô từng câu nguyền rủa ở ngay khoảnh khắc tiếp theo vậy.

Lâm Thần cắn môi, chẳng hề phát ra bất cứ một âm thanh nào.

Có lẽ cô cũng rõ, bằng vào năng lực của bản thân thì cô chẳng thể nào thoát khỏi nguyền rủa được. Chỉ cần người đàn ông đột nhập kia nảy sinh ý định, cô sẽ lập tức tử vong ngay.

"Khà khà..." Nguy Tân Đình thất thểu đứng lên, sau đó vừa run rẩy phủi lấy bộ đồ mà vốn dĩ ban đầu chẳng hề dính bất cứ một lớp tro bụi nào, vừa nói: "Hiện tại, chúng ta có thể trò chuyện một lát được không?"

Nguy Tân Đình đã hiểu sơ qua về mối quan hệ của Lâm Thần và Vô. Do đó, sau khi nhận ra là bản thân chắc chắn không phải đối thủ của Vô, anh ta đã đánh chủ ý lên người Lâm Thần.

Cũng may, anh ta thắng cược.

Tuy nhiên...

Khi thấy Vô chậm rãi nhấc con dao trong tay lên, sắc mặt của Nguy Tân Đình lập tức tái mét: "Đậu xanh rau mát! Anh định làm cái quái gì thế?" Nguy Tân Đình khoanh tay trước ngực: "Anh đừng có mà chơi liều nha."

"Tôi không thích bị uy hiếp." Sát khí mãnh liệt đang toả ra từ đôi mắt của Vô. Dường như Lâm Thần có một ý nghĩa đặc biệt nào đó với anh ta: "Chẳng những thế, lại dám dùng cô ấy để uy hiếp..."

Thấy cái khó, ló cái khôn, Nguy Tân Đình lập tức thoái thác: "Tôi không hề uy hiếp anh. Tôi chỉ chân thành muốn đối thoại cùng anh trai đây thôi mà."

"Anh thấy đấy, năng lực bên trong cánh cửa này của tôi chỉ có thế mà thôi, đi ăn trộm còn được, chứ vào chiến đấu là vô cùng yếu kém luôn. Đại ca Vô à, anh là một người quang minh lỗi lạc, là một bậc anh hùng với tâm tính khoái ý ân cừu, là rồng phượng trong loài người, khí phách đủ sánh bằng Phan An tái thế. vâv nên chắc chắn đâu cá thèm để mắt đến cánh eta này của tôi, đúng không?" Anh ta liên tục buông lời nịnh nọt, vừa liếm môi, vừa chột dạ bảo: "Đúng không, đại ca?"

"Do đó, tôi có một đề nghị." Dường như Nguy Tân Đình chuẩn bị bước đến cạnh Vô, nhưng khi trông thấy con dao kia, anh ta bèn quyết định là mình nên giữ khoảng cách với con quỷ kia.

Vừa nói, anh vừa lui về sau.

"Anh chạy không thoát." Vô ngắt lời: "Ngay khoảnh khắc anh xoay người, anh chắc chắn sẽ tử vong."

"Đại ca Vô à, anh đang nói nhảm gì thế?" Bị vạch trần tâm tư, Nguy Tân Đình lập tức dừng chân, giả vờ năng nổ bảo: "Làm sao tôi lại là kiểu người như thế được. Ý tôi là, anh không cần nhìn chằm chằm vào cánh cửa trên người tôi đâu. Nâng cao tầm nhìn lên chút xíu đi, chẳng phải vẫn còn 2 cánh cửa khác à?"

"Cởi bỏ xiềng xích trên người cô ấy ra." Nhìn Nguy Tân Đình, Vô nói: "Chúng ta mới có thể tiếp tục bàn bạc."

Nguy Tân Đình ngượng ngùng cười nhẹ: "Anh trai Vô à, này là anh đang đùa cợt tôi à? Chẳng lẽ anh xem tôi là một thằng đần ư? Nếu cởi dây xích ra, anh nghĩ là chúng ta còn có thể ngồi xuống mà hoà bình trò chuyện sao?"

"Thôi vầy đi, chúng ta hợp tác nhé. Tôi giúp anh đoạt lấy 2 cánh cửa kia. Anh đồng ý không?" Nguy Tân Đình vỗ vào ngực mình: "Tôi thề trên nhân cách của bản thân."

Im lặng một lúc, Vô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nguy Tân Đình. Anh ta không nói câu nào, vì biết rõ đối phương còn chưa nói xong.

"Đương nhiên..." Nguy Tân Đình cười nhẹ: "Nếu tôi không đề cập đến điều kiện, chắc chắn anh trai Vô đây cũng không thể nào tin tưởng tôi."

"Không dính dáng gì đến việc có thả tôi đi hay không, chỉ là sau đó..." Anh ta liếm môi, dường như trong đôi mắt có một đốm sáng bất chợt loé lên: "Tôi còn muốn một người."

HAj2"

"Anh yên tâm, không quan hệ gì đến 'cửa' cả. Đây chỉ là ân oán cá nhân giữa chúng tôi, còn 'cửa' trên cơ thể hai người bọn họ đều sẽ là của anh hết. Tôi sẽ không nhúng tay vào."

"Tôi đang hỏi... là ai?" Giọng điệu của Vô bỗng chốc cứng rắn hơn.

Nguy Tân Đình chậm rãi nhếch môi, bật thốt ra một cái tên: "Hoàn Diên Ninh" - Toà nhà số 2.

Căn hộ 404.

Đang dựa vào ghế sô-pha, Tiêu Thái Lang chợt bật người lên. Khoảng nửa phút trước, anh ta đã nghe thấy một âm thanh rất cổ quái.

Chẳng biết phải hình dung thế nào, kiểu "sàn sạt..." khi vật thể ma sát nhau đấy. Không những thế, còn xen lẫn với một dạng âm thanh tựa như ai đó đang thở dốc vì yết hầu bị bóp nghẹt.

Âm thanh không lớn, cũng không quá rõ ràng.

Thậm chí, Tiêu Thái Lang cũng không định vị được nơi phát ra âm thanh ấy.

Nhưng anh ta có thể xác định một điều, thứ gây ra tiếng động đó... đang ở ngay trong căn phòng của mình.

Tóc... tóc...

Là âm thanh giọt nước rơi, Tiêu Thái Lang lập tức nhìn sang vòi nước trong nhà bếp.

Tóc... tóc...

Một giọt nước đang treo lơ lửng ngay bên dưới vòi nước, từ từ nhoè đi rồi nhỏ xuống, tạo nên một âm thanh dị dạng rõ nét.

Tiêu Thái Lang nhướng mày. Anh ta nhớ là bản thân không hề vặn mở vòi nước này. Bên cạnh đó, sớm không rỉ nước, muộn không rỉ nước, mà lại rò rỉ nước ngay thời điểm này ư?

Dù gì đi nữa, chắc chắn có vấn đề.

Dần dần, âm thanh giọt nước rơi càng vang lên thường xuyên hơn. Thậm chí, sau đó là từng dòng nước rò rỉ và đến cuối cùng, vòi nước ấy hoàn toàn bị vặn mở ta.

Giữa màn đêm yên tĩnh, có âm thanh nước chảy "ào ào" từ trong vòi.

Thứ âm thanh này khiến Tiêu Thái Lang cảm giác cực kỳ bất an. Theo bản năng, anh ta có một cảm giác rằng, nếu cứ phớt lờ nó như thế thì hậu quả kéo theo thật đáng sợ.

Không do dự nữa, anh ta bước nhanh vào nhà bếp, khoá vòi nước lại.

Mà giờ phút này, miệng cống thoát nước dường như đang bị nghẹt, để lại rất nhiều nước đọng sắp trào lên nơi bồn rửa tay. Chẳng những thế, nước đọng bên trong bồn rửa kia lại đục ngầu, chỉ vừa nhìn vào là đã cảm thấy khó chịu cả người.

Tiêu Thái Lang tiện tay lấy một chiếc đũa trong nhà bếp ra, sau đó anh ta nhận được khi đâm xuống lại vô cùng... kỳ lạ.

Thứ đang ngăn chặn ngay miệng cống thoát nước dường như là một vật gì đó rất mềm mại.

Mà lại... Tiêu Thái Lang đột nhiên tái mét cả mặt. Có thứ gì đó đang giữ chặt chiếc đũa, kéo vào bên trong ống cống. Anh ta muốn giật ngược chiếc đũa lại, nhưng nguồn sức mạnh kia lại mạnh hơn cả mức mà anh ta có thể lường trước được.

Ngay 1 giây trước khi Tiêu Thái Lang buông tay, thứ dưới nước kia cũng triệt tiêu sức mạnh; anh ta bèn nắm lấy chiếc đũa, thối lui nhanh về phía sau.

Quả tim trong ngực anh đập mạnh như trống trận.

Khi nhìn qua hình dạng chiếc đũa trong ty mình, đồng tử trong mắt của Tiêu Thái Lang đột ngột run lên một cái. Bởi vì, dọc theo thân đũa là... những dấu răng lít nha lít nhít.

Anh ta sợ đến mức lập tức ném chiếc đũa đi.

Nhưng hiện tượng quỷ dị vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Một lát sau, từ trong bồn rửa tay bắt đầu vọng ra từng âm thanh ùng ục... ùng ục... tựa như nước bên dưới đang sôi trào vậy.

Ngay sau đó, một cánh tay ướt sũng và đen đúa duỗi ra từ bên trong bồn rửa, tiếp theo là nắm lấy thành bồn rữa ngay bên cạnh.

Một cơ thể cồng kềnh dần leo ra khỏi bồn rửa tay, từng chút một. Trước hình ảnh này, Tiêu Thái Lang đều ngây ngốc cả người.

Dù sao đi nữa, một cơ thể to như vậy thì làm sao có thể chui ra được từ miệng cống thoát nước bé tí kia chứ? Đây tựa như là người say nói mớ vậy!

Ngay lúc bóng người kia ngẩng đầu lên, Tiêu Thái Lang lập tức hít vào một hơi thật sâu. Phần cằm của kẻ này đã bị đao chém tan nát, mà bên trong... lít nha lít nhít những chiếc răng.

Răng của nó chen chúc mọc lên cùng nhau, cũng khơi gợi lên hội chứng sợ lỗ chẳng chịt của anh ta. Mà chuyện kinh khủng hơn chính là, anh ta đã nhận ra thân phận của con quỷ này từ cách ăn mặc của nó.

Đây chính là Lưu Quốc, kẻ vừa gọi điện thoại cách đây không lâu.

Quỷ Lưu Quốc bắt đầu di chuyển về phía Tiêu Thái Lang. Miệng của nó há to ra, cơ hồ có thể cắn một phát là đứt ngay đầu của anh.

Ngay khi Lưu Quốc sắp sửa thành công, gã bỗng nhiên khựng lại. Có một cái tay nào đó vươn ra, tóm lấy tóc của gã. Tiếp đó là một âm thanh "Thái Lang!" Giọng nói của Ông Tình xuất hiện: "Cậu sao rồi? Có bị thương không?" Nắm con dao lớn trong tay phải, Ông Tình nhìn Tiêu Thái Lang, quan tâm hỏi.

Mà ở bên kia, thi thể mất đầu của con quỷ Lưu Quốc cũng đổ gục xuống sàn nhà.
Bình Luận (0)
Comment