Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 399 - Chương 399: Ẩm Áp

Chương 399: Ẩm áp Chương 399: Ẩm ápChương 399: Ẩm áp

"Chị Tình!"

Liếc mắt nhìn thi thể vẫn còn đang co giật trên mặt đất, Ông Tình nghiêng người, mở lời an ủi thanh niên đang run sợ trước mặt bằng giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Đừng sợ, Thái Lang. Chị Tình ở đây."

"Vâng, vâng."

Con dao lớn mà Ông Tình mang theo chính là con dao mà trước kia Tiêu Thái Lang sử dụng. Lần trước, anh ta đã từng đưa món vũ khí này cho Ông Tình trước khi rời đi.

Từ sau khi tạm biệt Tiêu Thái Lang lần trước, Ông Tình ngồi một mình thật lâu trong căn phòng u ám, mà hai con chó Golden ngoan ngoãn cũng dịu dàng tựa vào chân cô.

Cô đã nghe quen các kiểu lời ngon tiếng ngọt của cánh đàn ông, cũng như nhìn thấu lòng người ghê tởm.

Nhưng đây chính là lần đầu tiên mà cô có thể nhìn thấy sự xúc động trong ánh mắt của một chàng trai.

Thanh niên này chỉ có dáng dấp của một chàng trai trẻ vừa mới trưởng thành, nhưng khi bản thân cậu ta bảo rằng phải đòi lại công đạo cho cô, cô đã thầm run nhẹ vì sự quyết liệt từ ánh mắt ấy.

Nội tâm đã băng giá từ lâu của cô bỗng chốc cảm thấy ấm áp dần.

Trong thâm tâm cô lúc này đầy ắp những hình ảnh về chàng trai với gương mặt dịu dàng kia.

Trong cơn hoảng hốt, sắc trời đã tối dần. Nhưng đột ngột thay, dù đang ngồi trong nhà mình nhưng Ông Tình bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cô đã từng mất đi một phần ký ức.

Nhưng trong mông lung, cô cảm giác xung quanh đây có một kẻ vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, mọi ký ức liên quan đến kẻ ấy lại biến mất bặt tăm.

Cô lo rằng, Tiêu Thái Lang sẽ gặp nguy hiểm.

Và thực tế đúng là vậy, cũng may là cô đến kịp.

"Chị Tình." Tiêu Thái Lang ngồi sát bên Ông Tình trên ghế sô-pha, gương mặt hơi ửng hồng: "Tại sao chị đến đây? Tôi còn tưởng rằng..."

"Tôi không yên lòng về cậu..." Ông Tình quan tâm thẳng thắn như thế càng khiến Tiêu Thái Land then thùng hơn: "Thái Lana. Âu eand ở ùna chỉ Tình nhé." Ông Tình kéo tay Tiêu Thái Lang: "Qua ngủ bên căn hộ của chị."

"Chuyện này, ..." Tiêu Thái Lang do dự.

"Nếu tôi ra khỏi nhà, sức mạnh sẽ bị suy yếu. Nếu tiếp tục ở đây, cậu sẽ gặp nguy hiểm."

Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng non trẻ của Tiêu Thái Lang, cảm giác muốn bảo vệ một người trong lòng Ông Tình bị kích thích ngay lập tức: "Nếu hôm nay mà tôi đến muộn một chút, Thái Lang, chị Tình sẽ tự trách cả một đời!"

"Bên cạnh đó, có rất nhiều chuyện mà bản thân chị Tình không thể nhớ nổi. Xung quanh đây..." Cô nhìn về phía cửa sổ, dường như ánh mắt của cô có thể xuyên thấu màn đêm mịt mờ, trông thấy được những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.

"Xung quanh đây, dường như có một kẻ nào đó rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ..." Ánh mắt của Ông Tình rất kỳ quái: "Nhưng dù tôi có suy nhĩ thế nào, cũng chẳng thể nhớ ra kẻ đó là ai, hoặc là nó đã từng gây ra chuyện gì"

Nghiêng đầu sang hướng khác, thấy Tiêu Thái Lang còn ấp a ấp úng, Ông Tình hỏi ngay: "Chẳng lẽ cậu... không tin tôi?"

"Không phải." Tiêu Thái Lang vội giải thích: "Vì nếu dẫn tôi đi chung thì nguy hiểm lắm. Tôi lo rằng... mình sẽ liên luy chị Tình."

Nghe vậy, Ông Tình quay sang nhìn anh ta.

Đúng là một người vô cùng ấm áp nha. Tại sao bản thân cô lại không thể gặp được người này vào thuở thanh xuân nhỉ? Vì nếu như thế, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.

Hồi ức ngắn ngủi qua mau, Ông Tình cố kiểm chế, nhưng rốt cuộc cũng không kiểm chế được. Cô vươn tay, sửa lại phần tóc rối cho Tiêu Thái Lang, tiếp đó là sờ phía sau đầu anh ta; lòng bàn tay của cô vô cùng ấm áp.

"Thái Lang." Ông Tình cắn môi: "Chỉ cần chị Tình này còn sống, sẽ chẳng ai có thể tổn thương được cậu."

"Tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp chị Tình tìm ra thằng cờ hó sở khanh kia!" Tiêu Thái Lang tỏ thái độ: "Buộc gã phải chuộc tội với chị Tình vì những hành vi của gã."...

Buổi sáng của ngày hôm sau, Giang Thành dẫn theo tên mập sang gõ cửa căn hộ 707 của Sở Cửu.

Cả đám đi dọc xuống cầu thang bộ. Đêm qua, sấm sét vang dội, thời tiết cực xấu. Vốn dĩ, bọn hắn còn tưởng là sẽ có người gặp phải biến cố đêm aua. Nhưng aiờ vẫn =òn mav mắn. vì ít nhất là eä 3 nai bon ha vẫn an toàn.

Vừa xuống dưới lầu, cả đám đã trông thấy mấy gương mặt quen thuộc.

Tiêu Thái Lang, Hoa Lạc, Hoàn Diên Ninh - cả 3 người vẫn còn đó.

Nhưng khi trông thấy 3 người, Giang Thành bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai. Dần dần, hắn nhận ra cốt lõi của vấn đề có lẽ xuất phát từ thanh niên Tiêu Thái Lang kia.

Hoa Lạc đứng cùng Hoàn Diên Ninh, trong khi một mình Tiêu Thái Lang đứng tựa lưng vào cột nhà đằng kia, giống như bị cô lập vậy.

Giang Thành giả vờ như chẳng nhận ra gì cả, vừa đến thì thuận miệng chào hỏi, sau đó cất lời: "Mọi người đến lâu chưa?"

"Chúng tôi vừa đến." Hoa Lạc cũng giả điên đáp: "Tiêu Thái Lang thì đến sớm hơn chúng tôi một chút."

Nghe thế, cả tên mập và Sở Cửu đều nhíu mày nhẹ một cái. Cả 3 người bọn họ đều ở chung một toà nhà, nếu theo lẽ thường thì hẳn là phải tụ họp cùng nhau mới đúng.

Mà gần đây có khá nhiều vấn đề liên quan đến ma quỷ, Tiêu Thái Lang làm sao dám hành động một mình được? Anh ta không sợ... bản thân trở thành mục tiêu của quỷ à?

"Đêm qua, tôi gặp được Lưu Quốc." Tiêu Thái Lang mím chặt môi, tỏ vẻ vô cùng khẩn trương: "Anh ấy đã biến thành quỷ, toàn thân ướt sũng, bò ra từ bên trong lỗ thoát nước của bồn rửa tay. Anh ta mất luôn cả phần cằm, mà bên trong miệng thì lít nha lít nhít hàng đống răng."

Nhớ lại tình cảnh khi đó, Tiêu Thái Lang vẫn còn đang run sợ trong lòng. Ngay khoảnh khắc mà Lưu Quốc há miệng, anh ta cũng đã nghỉ là mình chết chắc lần này rồi.

"Tôi không dám ngủ bên trong căn hộ của mình nữa. Sau khi trời sáng, tôi đã vội vàng chạy sang đây, Tuy nhiên, tôi lại không dám đi tìm mọi người, cũng không dám đứng một mình trong hành lang, thế là đành phải ghé sang trạm chờ bên ngoài toà nhà mà thôi."

"Nơi đó có người đi đường, có ánh nắng, thế nên giúp tôi yên tâm được đôi chút."

Ai cũng hiểu rõ mấy chỉ tiết ấy, Lúc Lưu Quốc gọi điện thoại đến, Tiêu Thái Lang cũng đứng bên cạnh họ.

"Vậy tại sao Lưu Quốc lại biến thành quỷ và chủ động đến tìm anh?" Tên mập hỏi: "Chẳng lẽ hễ có người chết bên trong phó bản, thì nạn nhân via †ử vona ấyV eẽ biến thành lê aIrử à2" Suy đoán thế này đã nằm ngoài sức tưởng tượng, để rồi thật sự hiếm thấy khi chẳng ai phản bác cả."Có lẽ vậy." Sau khi suy tư ít lâu, Hoa Lạc nói: "Nhưng hiện tại, chúng ta không thể nào xác định được."

Câu nói này cực kỳ vi diệu, vì "không thể nào xác định được" chuyện gì? Là không thể xác định được việc, phải chăng người chơi rồi sẽ biến thành quỷ hồn nếu tử vong bên trong phó bản? Hay là không thể nào xác định được liệu Tiêu Thái Lang có nói dối hay không? Hay chính là... không thể nào xác định được Tiêu Thái Lang đứng trước mặt này rốt cuộc vẫn là người, hay chính là quỷ giả dạng?

Tên mập cảm thấy, đây là vấn đề mà dù có tranh cãi 3 tiếng đồng hồ cũng không xong.

"Sau khi gặp Lưu Quốc, chuyện gì đã xảy ra?" Nhìn Tiêu Thái Lang, Hoàn Diên Ninh hỏi han bằng giọng điệu quan tâm.

Ngay cả tên mập cũng nhận ra - hàm ý trong câu hỏi của Hoàn Diên Ninh chính là: Sau khi gặp Lưu Quốc trong bộ dạng ma quỷ kia, anh làm cách nào để sống sót?

Điều này rất quan trọng.

Mà những người khác cũng hết sức tò mò.

"Nó sợ ánh sáng." Tiêu Thái Lang đã sớm dự phòng lý do ứng phó. Những gì liên quan đến Ông Tình, anh ta nghĩ là không nên nói ra lúc này: "Tôi chiếu đèn pin vào mắt nó. Nó không thể nhìn thấy tôi. Qua một hồi lâu, nó tự động biến mất."

"Bò ngược xuống bồn rửa tay à?" Giang Thành đột nhiên hỏi.

Tiêu Thái Lang lắc đầu: "Là nhà vệ sinh. Cuối cùng, nó tiến vào nhà vệ sinh. Sau đó, tôi nghe được âm thanh xả nước. Có lẽ là nó rời đi đấy."

"Tôi không dám bước vô kiểm tra, nhưng cảm giác lạnh lẽo kia đã biến mất. Do đó, tôi đoán là nó đã đi rồi." Tiêu Thái Lang thề son thề sắt.

"Hoá ra là vậy." Giang Thành gật đầu, dường như hắn khá là hài lòng với đáp án này.

Chợt có tiếng điện thoại vang lên. Hoa Lạc trước tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi của mình ra. Trên màn hình điện thoại đang hiển thị một số máy lạ lẫm.
Bình Luận (0)
Comment