Chương 404: Tiếp diễn
Chương 404: Tiếp diễnChương 404: Tiếp diễn
Sau khi rời đi, người phụ nữ kia vô thức tiến về phía thang máy, nhưng lại bị Giang Thành chặn lại: "Chúng ta đi cầu thang bộ nhé."
Giang Thành bổ sung: "Tốt cho sức khỏe."
Người phụ nữ bèn nhìn Giang Thành bằng ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Sau khi bọn họ rời đi, những người còn lại trong phòng cũng nói chuyện thoải mái hơn. Mọi người bắt đầu bận rộn tìm kiếm manh mối, cũng chính là phần bản thảo do Lâm Thần để lại.
Anh trai của Kiều Vũ thản nhiên tiến đến muốn giúp đỡ, khi Hoa Lạc còn chưa kịp từ chối thì Hoàn Diên Ninh đã lên tiếng trước: "Phiền anh giúp chúng tôi giữ cửa, để phòng không bị ngộp nhé." Cô gật đầu, dùng ngữ điệu rất ôn hòa: " Cảm ơn anh đã vất vả."
Tuy lời nói rất dịu dàng, nhưng cô không hề cho anh trai của Kiều Vũ có cơ hội từ chối. Vừa nói xong, cô đã xoay người đi làm chuyện riêng của mình.
Người anh trai của Kiều Vũ kia hơi xấu hổ. Lúc này, Hoa Lạc cũng quay người nháy mắt với Sở Cửu, thế là cô gái trẻ này cũng hiểu ra vấn đề.
Hoa Lạc tìm kiếm ở khu vực phụ cận bàn làm việc của người phụ nữ kia, còn Hoàn Diên Ninh thì đi tới giá sách. Sở Cửu không hề rời đi quá xa, từ đầu đến cuối luôn kín đáo để mắt đến ông anh trai của Kiều Vũ.
Dĩ nhiên, người đàn ông này cũng cảm giác hơi buồn bực, nhưng vì bản thân đang nằm dưới cơ kẻ khác và bản thân anh ta cũng hiểu rằng, chỉ khi đi theo nhóm người này thì mình mới có cơ hội biết được chân tướng về cái chết của em trai.
Anh ta ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô-pha, canh chừng cửa ra vào, cư xử rất phải phép.
Trên bàn vẫn còn để bản thảo sao chép của người phụ nữ kia; anh ta bèn tò mò cầm lên, quan sát từng tờ một. Xem hồi lâu, anh ta đột ngột biến sắc vì quá sợ hãi, đặc biệt nhất là do phần bản thảo liên quan đến câu chuyện kinh dị về cái bóng không thể nhìn thẳng kia.
Bối cảnh của tranh trông y hệt như quán café của chính anh ấy.
Những bức tranh khác cũng rất đáng sợ, tựa như chúng đang sống vậy. Anh ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tận sâu bên trong nội tâm mình, dù là cách nhau một tờ giấy.
Đá là mâêt cảm điác._ rất chân thi#^ nhưng không thể diễn tả bằng lời. Sau khi định cầm lấy bức tranh đang bị úp ngược kia lên, Sở Cửu đã kịp thời lên tiếng: "Anh đừng lộn xộn."
"À... ừ ừ... Okl"
Người đàn ông này buông tờ giấy kia ra, chuyển dời sự chú ý của mình sang chiếc túi giấy da trên ghế sô-pha. Chiếc túi ấy vừa rồi bị nhét ngay chỗ ngồi của người phụ nữ kia, vô cùng kín đáo.
Nhưng người đàn ông lại duỗi tay ra, tựa như bị một loại sức mạnh nào đó dẫn dắt vậy. Anh ta nhấc chiếc túi giấy da lên, để rồi lập tức cau mày.
Trọng lượng của nó có vẻ... rất kỳ quái, và... Anh dùng hai ngón tay véo vào chiếc túi - bên trong túi vẫn còn có một lớp độ dày nhất định.
Vì tò mò, anh ta bèn lúc lắc miệng túi rồi lật ngược lên; có vài mảnh giấy rơi ra từ bên trong.
"Hả?"
Sở Cửu lập tức nhận ra điểm kỳ lạ nơi đây, thế là nhanh chóng tiến đến, giật lấy tờ giấy từ tay người đàn ông: "Là từ trong túi giấy rơi ra à?" Cô không xem ngay, mà trước tiên hỏi rõ.
"Ừ, ừ." Người đàn ông gãi đầu, nghểnh cổ, liếc nhìn tờ giấy liên tục, tựa như rất tò mò xem tờ giấy đó chứa nội dung gì bên trong.
Lúc này, có hai giọng nói gần như đồng thời vang lên: "Tìm được rồi!"
Hoa Lạc cầm một chiếc túi giấy da trong tay, nhanh chóng bước đến.
Trên túi giấy da có ghi tên của Lâm Thần, được gửi đến đây từ căn hộ 808, tòa nhà số 3, chung cư Bình An, và địa chỉ này là chính xác.
Hoàn Diên Ninh còn trực tiếp hơn. Cô cầm trong tay một xấp giấy, khoảng mười mấy tờ, dường như đây cũng là bản thảo của Lâm Thần.
Chẳng ai có thể ngờ là tìm ra được nhiều đến vậy.
Đầu tiên, mọi người tiến đến xem tranh trong tay Hoàn Diên Ninh. Trước sự kinh ngạc của mọi người, phía trên lại là một câu chuyện kinh dị hoàn toàn mới.
Tên là Kén.
Truyện kể rằng, tại kho hàng của một trung tâm thương mại ngầm, người ta thường trông thấy có tóc rơi trên mặt đất. Sợi tóc rất dài, dường như là của phụ nữ.
Nhưng điều khó hiểu chính là nơi đây hiếm khi có người đến, còn các nhân viên đều là nam giới, vậy tại sao lại có nhiều tóc dài đến vậy.
Tuy thầm nghỉ hoặc, nhưng chủ kho hàng cũng không quá để ý đến cố nào khác.
Cho đến một ngày, anh ta bắt đầu nghe bảo là có người đang đi tìm chó cưng của mình ở khu vực xung quanh. Nhân viên bảo vệ ca đêm cũng bắt đầu chú ý đến; sau khi mọi người tan sở, thỉnh thoảng anh ta lại nghe thấy những âm thanh kỳ lạ ngắt quãng.
Anh ta đã dùng một tính từ rất thích hợp, vì đó giống như là người ta uống trà sữa bằng ống hút, khi hút sạch nước đến đáy ly thì sẽ tạo ra thứ âm thanh ngắt quãng kia.
Cuối cùng đến một ngày, có người mất tích.
Kẻ bị mất tích chính là nhân viên bảo vệ đã nghe thấy âm thanh kỳ quái ngắt quãng ấy.
Nhưng chủ đầu tư trung tâm thương mại ấy nói với mọi người rằng, anh chàng bảo vệ kia đã bị đối thủ cạnh tranh mua chuộc nên cố tình tung tin đồn nhảm rồi chơi trò mất tích.
Vì để mọi người không phải lo lắng nữa, gã sẽ tóm lấy người nhân viên bảo vệ kia trong vài ngày, để mọi người sáng mắt ra.
Và gã cũng hứa với mọi người rằng, đêm nay gã sẽ đích thân ở lại trức đêm nhằm xua tan đi mấy tin đồ nhảm nhí, giữ vững niềm tin vào khoa học.
Trước những lời nói đầy tự tin của người chủ đầu tư, cũng như những tên vệ sĩ đeo kính đen cao to lực lưỡng của gã, mọi người bèn tin tưởng thêm lần nữa.
Màn đêm buông xuống, người chủ kho hàng kia đang ngủ ở nhà thì bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ khách hàng, bảo rằng có một mối làm ăn lớn.
Anh ta do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được lý do thuyết phục của mối khách quen. Rốt cuộc, anh ta bèn đồng ý đến ngay nhà kho để kiểm kê số hàng tồn hiện có.
Khi lái xe đến trung tâm mua sắm, anh ta mới phát hiện đèn đuốc trong phòng trực ban bảo vệ vẫn sáng trưng, nhưng bên trong chẳng có ai cả. Vốn dĩ gã chủ đầu tư và những tên vệ sĩ kia sẽ trực đêm nơi đây, lúc này chẳng rõ đã biến đi đâu mất rồi.
Chẳng lẽ gã ấy đi tuần xung quanh?
Sau khi đi xuống tầng hầm, anh ta bèn bật đèn pin trên điện thoại di động lên, một mình đi bộ đến nhà kho. Nhà kho của anh ta nằm tại vị trí tận cùng bên trong, vì giá rẻ.
Đi được một đoạn, người này bỗng dưng có một dự cảm rất xấu trong lồàna. Nhi#na đứng trước nhà kho aần trana and †tấc. anh ấy cñnd không nữ buông bỏ đơn hàng kia.
Đối phương là khách quen cũ, cần phải giữ chặt mối quan hệ.
Anh ta lập tức siết chặt quần áo, tiếp tục bước vào, nhưng khi vừa rẽ ngay một ngã ba thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Nghe y hệt như người nhân viên bảo vệ trước đây từng hình dung!
Ngắt quãng, khiến trong lòng thầm hoảng hốt.
Và điều quan trọng nhất chính là, âm thanh đó vọng ra từ nhà kho của anh ấy.
Sau khi đến gần, người chủ kho hàng mới nhận ra cửa nhà kho của mình đang mở toang, mà bên trong còn có ánh sáng yếu ớt hắt ngược ra ngoài.
"Có ai ở đó không?" Vừa nói, anh ta vừa tiến gần đến cửa kho hàng, để rồi nhìn thấy bên trong có người đang chiếu ngược đèn pin vào mình.
Người chủ kho hàng bị ánh sáng hắt chói mắt, thế nhưng vẫn kịp nhận ra đó là gã chủ đầu tư trung tâm thương mại, kẻ đang mang giày da và mặc một chiếc Tây màu xám.
Đó chính là trang phục tiêu chuẩn của ông ta.
Người chủ kho hàng không thể không tức giận - đêm hôm khuya khoắt, tại sao lại dám tự ý mở cửa kho hàng của anh ta chứ? Định làm cái quái gì thế, trộm đồ à?
Anh ta bèn đi thẳng vào đường chiếu sáng, vừa chất vừa, vừa kêu gã chủ đầu tư kia tắt đèn pin đi vì quá chói mắt.
Nhưng dường như gã chủ đầu tư ấy không nghe anh ta nói gì cả, mãi cho đến khi anh ta bước đến cạnh người, giật lấy chiếc đèn pin.
Nhưng một giây tiếp theo, người chủ kho hàng lập tức ngẩn người. Bởi vì, anh ta trông thấy đôi chân của gã chủ đầu tư gần như đang lơ lửng trên không, chỉ có mỗi mũi giày chạm nhẹ một chút trên mặt đất, chẳng những thế mà còn co giật liên tục.
Với đôi tay run rẩy, anh ta dùng chiếc đèn pin mà mình vừa giật được để soi ngược lên trên, bắt đầu từ phần thân dưới của gã chủ đầu tư kia. Sau đó, anh ta đã trông thấy được một cảnh tượng kinh hoàng nhất trong suốt cuộc đời mình.
Đôi mắt của gã chủ đầu tư đã biến mất.
Hốc mắt, mũi, lỗ tai, miệng đều nhồi đầy tóc bên trong, mà những sợi tóc này dường như còn có sinh mệnh riêng vậy. Chúng chậm rãi ngọ nguậy, đồng thời phát ra một dạng âm thanh tựa như đang hút lấy chất lỏng. Cơ thể của gã chủ đầu tư khô quắp đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Tứ chỉ của gã co giật và vặn vẹo không đồng đều, nhìn chẳng khác gì đang khiêu vũ.
Anh ta lập tức chiếu đèn pin lên trên đỉnh đầu, để rồi trông thấy một chiếc kén khổng lồ đang dính chặt vào nóc kho hàng, cùng với vô số sợi tóc đen lan tràn ra từ nó.
Xung quanh chiếc kén đó có vài chiếc kén nhỏ khác - tất cả đều được cố định chặt chẽ trên nóc kho hàng. Có một cánh tay khô héo thò ra từ bên trong kén, chính là của anh chàng bảo vệ mất tích đầu tiên kia.
Còn những tứ chỉ nhỏ hơn, có lẽ chính là thuộc về bọn chó, mèo
Kho hàng có mái vòm rất cao, sử dụng những chiếc đèn chùm dài; ánh đèn vốn đã mờ mịt nên không ai để ý rằng trên trần nhà tối đen lại ẩn chứa một cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Dần dần, cái kén khổng lồ ở giữa bắt đầu nhúc nhích, sau đó có một cái đầu thò ra khỏi kén. Tiếp đến, cái đầu kia há miệng - một mái tóc rậm rạp bắn thẳng về phía người đàn ông kia.
"Đây chính là... Đây chính là..." Nhìn chằm chằm vào cái đầu nhô ra từ trong kén, sắc mặt của Sở Cửu tái mét.
"Là Ngọc Lan đấy!"