Chương 405: Cầu thang
Chương 405: Cầu thangChương 405: Cầu thang
Sau khi chết, Ngọc Lan đã trở thành câu chuyện kinh dị mới.
Một loại sợ hãi dị dạng dần lan tràn trong tâm trí mọi người. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm ra những câu chuyện kinh dị về những người còn lại, gồm Lục Hoa Tư, Lưu Quốc và Trần Di.
Ba gương mặt quen thuộc xuất hiện bên trong những câu chuyện kinh dị này đã mang đến một cú sốc nghiêm trọng mà không ngôn từ nào có thể miêu tã được.
Bị quỷ giết chết trong phó bản này không phải là điều đáng sợ nhất - mà điều đáng sợ nhất chính là, người chết sẽ trở thành những câu chuyện kinh dị mới.
Không khác gì virus đang lây lan cả.
Bọn họ sẽ bị giữ lại đây vĩnh viễn, trở thành một con quỷ vô thức, chỉ còn biết giết chóc mà thôi.
"Tại sao không có chuyện kinh dị thuộc về Ngụy Tân Đình?" Hoàn Diên Nình lục lọi đống truyện kinh dị trong tay mình, đúng thật là không có.
Hoa Lạc cau mày. Ngoại trừ Ngụy Tân Đình, nơi này có đủ cả các câu chuyện kinh dị của những người từng tử vong và mất tích: "Anh ta không chết sao?"
Ngay cả bản thân Hoa Lạc cũng không tin khi nói nói ra như vậy.
Sau khi nhìn thấy truyện kinh dị của Trần Di, hai mắt của Sở Cửu lập tức ng đỏ. Tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô đã tan vỡ, chị Trần Di... thật sự đã chết, trở thành một câu chuyện kinh dị mới rồi.
Cố nén đau buồn, cô ngẩng đầu lên: "Ở đây, em cũng có một câu chuyện kinh dị nè, hẳn là của Ngụy Tân Đình." Cô nhanh chóng bảo: "Nó ở trong túi giấy da mà người phụ nữ kia mang theo lúc trước."
Nhận lấy phần bản thảo kia, Hoa Lạc lập tức mở ra.
Ấn tượng đầu tiên về câu chuyện kinh dị này là nó rất tù túng, nét vẽ trong tranh tương đối thô, xét từ bối cảnh thì hẳn là ở trong một không gian nhỏ hẹp.
Bố cục cũng khá cổ quái, không có vật thể lạ nào xung quanh, lệch xuống phần dười bức tranh thì có những nét mực dài trông giống như đường viền, hoặc có thể là khung tranh.
"Là cầu thang." Anh trai của Kiều Vũ chau mày, đột nhiên xen vào.
Ngay lập tức, chuyện này khiến mọi người nhớ đến con quỷ đã gọi video-call kia - vị trí của nó lúc đó là cầu thang.
Lật nhanh qua mấy trang sau, suy đoán từ anh trai của Kiều Vũ đã được xác nhận. Đây thực sự là một cầu thang, và trong một số bức tranh tiếp theo, cầu thang đầy khói, như thể bị phát sinh hỏa hoạn.
Đột nhiên, phía sau cánh cửa thoát hiểm bên phải xuất hiện một số người hoảng loạn, nhưng không rõ vì lý do gì mà cánh cửa thoát hiểm ấy chỉ có thể mở ra một khe hở to bằng hai nắm tay - mọi người đều bị mắc kẹt bên trong.
Dường như trông thấy có người đến, những nạn nhân kia liều mạng đập cửa, há to miệng, rõ ràng là đang cầu cứu.
Phối cảnh tiếp theo của bức tranh đột ngột chuyển san không gian bên ngoài cửa thoát hiểm. Người vừa chạy đến kia cũng không dửng dưng, rốt cuộc, đã mở được cửa thoát hiểm sau một lúc rất lâu.
Những người mặc kẹt bên trong lần lượt phóng ra, dồn dập chạy xuống bên dưới để thoát thân. Tuy nhiên, kẻ vừa cứu viện kia dường như bị cạn kiệt thể lực, tốc độ chạy càng lúc càng chậm.
Kẻ chạy đằng sau lưng người đó bắt đầu mất kiên nhẫn dần. Cuối cùng, chẳng rõ ai đó đã đẩy mạnh vào người tốt bụng cứu viện kia, khiến kẻ đó ngã nhào về phía trước, lăn dọc xuống nhiều bậc thang bên dưới.
Không gặp bất kỳ trở ngại nào, những người phía sau bắt đầu điên cuồng bỏ chạy. Người từng giúp đỡ giải cứu kia liên tục cầu cứu, nhưng bọn người kia cứ chạy ngang qua mà chẳng thèm nhìn cá nhân khốn đốn này dù chỉ một lần.
Người nọ cố gắng hết sức đưa tay ra, hy vọng túm được ống quần của người chạy cuối cùng, nhưng lại bị cá nhân cuối hàng đó giẫãm mạnh một cái.
Ở góc nhìn cuối cùng của bức tranh, kẻ tốt bụng từng ra tay cứu viện kia đã đơn độc rơi lại trong màn khói dày đặc.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ ánh mắt tuyệt vọng và... khuôn mặt của cô ta.
Cũng không phải Ngụy Tân Đình như suy luận ban đầu, mà là một người phụ nữ.
Chính là cô gái Lê Tổ Mai đã đón tiếp bọn họ vừa rồi!
Bàn tay đang cầm bản thảo của Hoa Lạc run nhẹ.
Vừa kịp phản xạ ngay lúc này, Hoàn Diên Ninh lập tức bước ra ngoài, dù biết là đã muộn nhưng tóm lại là có đến mấy nhân mạng đấy, cô không thể cứ bỏ cuôêc như vây đước. Vừa lúc cô định mở cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, có một kẻ trông như nhân viên bảo vệ đang đứng tại đó.
"Các người là ai?" Nhân viên bảo vệ kia cũng bị giật nảy mình rõ ràng."Ai cho phép các người tiến vào?"
Hoa Lạc bước tới, xuất trình thẻ cảnh sát của mình. Cùng lúc đó, khi ánh mắt của đối phương liên tục dò xét cả cơ thể của bản thân, Hoa Lạc cũng giải thích là mình đang chấp hành một nhiệm vụ rất đặc biệt.
Hoàn Diên Ninh cũng tạo ra một tư thế vô cùng chuyên nghiệp, lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ, nói: "Chúng tôi đến đây để làm gì, chẳng lẽ anh không rõ ư?"
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ lập tức đứng hình. Sau đó, gã tỏ ra là mình hiểu rõ rồi, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, không gây thêm phiền phức cho mấy chú công an nữa.
Xem ra, nhân viên bảo vệ cũng nhận thức được về mấy chuyện kinh dị xảy ra nơi đây.
Sau khi nhận ra Hoàn Diên Ninh định lập tức đuổi theo, Sở Cửu bèn tiến lên, nắm lấy góc áo của cô: "Chị!" Sở Cửu nói: "Hỏi rõ trước đã, sau đó chúng ta cùng đi."
Nhìn tới nhìn lui không có ai, Hoa Lạc bèn kéo nhân viên bảo vệ sang một bên, hỏi rõ về chuyện của Lê Tổ Mai.
Quả nhiên, nhân viên bảo vệ này xác nhận là Lê Tổ Mai đã chết rồi, mà căn phòng này chính là văn phòng làm việc của cô ta.
Sau khi cô ấy qua đời, căn phòng đã bị khóa lại và không có ai đến đây nữa.
Vì thấy ổ khóa bị mở ra, gã mới đến đây kiểm tra tình hình.
"Cô ấy chết như thế nào?" Anh trai của Kiều Vũ vội vàng hỏi.
Nghe vậy, trong đôi mắt của Hoàn Diên Ninh chợt nảy sinh một dạng cảm xúc vô cùng kín đáo. Cô quay đầu, thoáng liếc nhanh đến anh trai của Kiều Vũ rồi lập tức chuyển ánh nhìn sang nơi khác.
Chẳng lẽ tên nhân viên bảo vệ này bị 'ngu hóa' rồi sao? Làm cảnh sát đến đây điều tra vụ án, thế mà lại không rõ cô ta chết như thế nào à?
Nhưng sau đó Hoa Lạc vừa bất lực vừa vui mừng, vì gã nhân viên bảo vệ này cũng không nhận ra sơ hở của cả nhóm, ngược lại còn hợp tác vô cùng tích cực.
"Cô ấy bị thiêu chết." Nhân viên bảo vệ đáp: "Lúc khiêng thi thể ra ngoài, tôi cũng có nhìn thấy. Dưới lớp vải trắng, cánh tay kia lòi ra, trông "Bị thiêu chết ư?" Hoa Lạc nhíu mày, nhớ kỹ bức tranh trong đầu. Tại không gian ngay giữa cầu thang không hề có vật dễ cháy. Vốn dĩ, anh ta cứ tưởng Lê Tổ Mai chết do ngạt thở.
Thấy xung quanh không có ai, gã bảo vệ bèn hạ giọng bảo: "Cũng tương tự như những gì mà các anh đã điều tra thôi, chuyện này đúng là vô cùng kỳ quái. Khi đó, thi thể bị bỏng nặng, nhưng quần áo trên người cô ta lại không bị ảnh hưởng gì. Ngọn lửa đó... tựa như chỉ đối mỗi một mình cô ấy.
À mà không phải, nói chính xác hơn là lửa bốc cháy từ chính cơ thể cô ta. Nghe đồn là có mở cuộc điều tra hỏa hoạn, rồi sau đó... Không có sau đó nữa!"
Nói xong, gã bảo vệ lúng túng nói: "Đây cũng là do các anh đến nên tôi mới dám nói. Nếu để sếp lớn biết, tôi sẽ bị đuổi việc mất."
"Sau khoảng thời gian đó, công ty có xảy ra hiện tượng kỳ quái nào không?" Hoàn Diên Ninh tranh thủ hỏi.
"Có, có." Gã bảo vệ liên tục gật đầu: "Đôi khi vòi chữa cháy trong cầu thang đột nhiên phun lên mà chẳng rõ lý do vì sao, dù sửa mấy lần mà vẫn tiếp tục hỏng hóc.
Một số nhân viên khác thì báo cáo rằng, họ có thể ngửi thấy mùi cháy nồng nặc từ cầu thang."
Thấy sắc mặt của gã bảo vệ hơi thay đổi khi kể đến đây, Hoa Lạc nghỉ ngờ hỏi: "Nếu anh biết mấy chuyện thế này, sao không nghỉ việc đi?"
Ánh mắt của Hoàn Diên Ninh và Sở Cửu nhìn gã bảo vệ cũng thay đổi hẳn. Ai mà biết được, phải chăng người nhân viên bảo vệ này chính là câu chuyện kinh dị tiếp theo?
"Khi công ty niêm phong lại tất cả các lối cầu thang bên trái, mấy hiện tượng kỳ quái kia cũng biến mất hết rồi. Kể từ đó, công ty không còn xảy ra biến cố nào khác thường nữa."
"Niêm phong lại tất cả rồi?" Hoa Lạc chỉ vào hướng kia, tựa như muốn xác nhận lại một lần cuối cùng: "Cầu thang đằng kia à?"
"Ừ." Gã bảo vệ gật đầu.
"Làm quái gì có chuyện đó?" Anh trai của Kiều Vũ nghi hoặc nói: "Lúc đến đây, chúng tôi đã đi bằng cầu thang bộ ở đằng đó cơ mà."