Chương 409: Bụp bụp
Chương 409: Bụp bụpChương 409: Bụp bụp
Nhưng kỳ lạ là, tên mập kéo cô một cái, nhưng lại không kéo được: "Tự cô cũng phải dùng sức!" Tên mập lớn tiếng nói.
Ngăn cách bởi làn khói dày đặc, anh ta không thể nhìn thấy gì hết.
"Tại sao?" Vài giây sau, giọng nói của Lý Tổ Mai vang lên từ phía sau.
Bị tra tấn bởi làn sóng nhiệt và làn khói dày đặc, tên mập đã mất khả năng suy nghĩ, anh ta hoàn toàn không nhận ra rằng giọng nói của Lý Tổ Mai đã hoàn toàn khác so với trước đó.
"Nhanh lên!" Anh ta dùng hết sức ngồi xổm xuống, quay lưng lại với Lý Tổ Mai.
"Anh ở lại sẽ chết đấy." Lý Tổ Mai hỏi: "Có đáng không?"
Giọng cô ta trong trẻo đến lạ thường.
"Cô đã cứu chúng ta, tôi cứu cô cũng là chuyện nên làm." Tên mập lớn tiếng trả lời, trong lòng anh ta đang gấp gáp muốn chết, thầm nghĩ tại sao người phụ nữ này lại nói nhảm nhiều như vậy, là chưa từng chết qua sao?
Nhưng điều duy nhất an ủi anh ta là, bác sĩ hẳn là đã trốn thoát.
Dù sao dọc đường anh ta cũng không thấy có ai, theo thủ đoạn của bác sĩ, một trận hỏa hoạn chắc chắn cũng sẽ không lấy mạng hắn được.
Sau một lúc im lặng, giọng nói của Lý Tổ Mai vang lên từ phía sau: "Anh đi đi."
"Tôi nói này cô có phải là ..." Tên mập đang định mắng cô ta có phải bị cháy hỏng mất não rồi không, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi rất nhiều, khói cũng nhạt dần.
"Xem ra là đội cứu hỏa tới rồi!" Tên mập vui mừng khôn xiết: "Mau lên, chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, tôi còn phải đi tìm bác sĩ."
"Đừng tìm nữa." Giọng nói sau lưng cực kỳ lạnh lùng: "Bọn họ đều đã chết rồi, anh mới là người đáng sống sót nhất."
"Không thể nào!" Tên mập quay người muốn quay lại tìm người.
Nhưng giây tiếp theo,"bụp" một tiếng, một bóng người từ phía sau rơi ra, rơi xuống bên cạnh tên mập, giống như bị ném ra ngoài vậy.
Đôi mắt của tên mập bị làn khói dày đặc ảnh hưởng nặng nề, anh ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đây không phải bác sĩ mà là... Tiêu Thái Lang, lúc này anh ta đang nhắm chặt mắt, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống. "Không phải người này." Tên mập nheo đôi mắt sưng đỏ, cố gắng quay lại cứu bác sĩ trong lúc ngọn lửa đã bớt dữ dội hơn: "Là một người khác!"
Anh ta nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở hổn hển, tựa hồ đang do dự, một lát sau, một thân ảnh khác bị ném ra ngoài,"bụp" một cái rơi xuống đất.
Sau khi nhìn rõ người này là bác sĩ, tên mập vui mừng khôn xiết, vội chạy tới kiểm tra vết thương cho bác sĩ, bác sĩ cũng giống Tiêu Thái Lãng ở chỗ cả hai đều ngất xỉu.
Nhưng sau khi kiểm tra một hồi, tên mập cũng phát hiện ra sự khác biệt giữa bác sĩ và Tiêu Thái Lang là gì.
Khuôn mặt của bác sĩ sưng tấy hoàn toàn, trên đó có thể nhìn thấy rõ ràng những vết tát, như thể ai đó đã giáng cho bác sĩ một cái tát thật mạnh nhân lúc hắn bất tỉnh.
Nhưng cũng không sao, trong trận hỏa hoạn lớn như vậy có thể bảo toàn mạng sống đã là tốt lắm rồi.
"Khụ khụ..." Dưới sự hồi sức tim phổi không chuyên nghiệp của tên mập, Giang Thành thực sự đã tỉnh lại, khoảnh khắc Giang Thành tỉnh dậy, đôi mắt của hắn tình cờ đang nhìn về phía sau tên mập.
"Mẹ kiếp!" Bác sĩ đột nhiên bật dậy như nhìn thấy quỷ.
"Bác sĩ, anh không sao chứ?" Tên mập hưng phấn gần như bật khóc.
"Các người đi đi." Giọng nói của Lý Tổ Mai từ phía sau truyền đến, tên mập không biết có phải do ảo giác hay không, mà sau khi bác sĩ tỉnh lại, tâm trạng của Lý Tổ Mai dường như trở nên rất tệ.
Giang Thành trợn mắt, lập tức hiểu ra vấn đề là gì, hắn gọi tên mập, kéo theo Tiêu Thái Lang đang hôn mê rời đi.
"Bác sĩ, xin đợi một lát." Tên mập nói: "Tôi cõng theo Lý Tổ Mai, chúng ta cùng nhau rời đi."
Sau gáy Giang Thành chợt lạnh buốt, nhưng không thể không cắn răng lớn tiếng giải thích: "Chị Mai người ta thông minh lanh lợi, xinh đẹp như hoa, tâm địa lương thiện, tốt bụng thích giúp đỡ người khác, lại ngây thơ đáng yêu, không cần anh cứu, sẽ có rất nhiều người lao tới cứu cô ấy!"
"Nhưng..." Tên mập tựa hồ vẫn còn muốn giấy giụa một chút.
Nhưng bị Giang Thành cho một ánh mắt, lập tức cúp đuôi, anh ta nghĩ lại cũng phải, ngọn lửa đã được khống chế rồi, chắc hẳn là không có nguy hiểm gì.
Chỉ tội nghiệp tên mập cõng Lý Tổ Mai rồi giờ lại phải cõng Tiêu Thái là cơn ho dữ dội, rồi sau đó mở mắt ra.
Không khác lúc Giang Thành vừa mới mở mắt là bao, Tiêu Thái Lang cũng giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Nhưng sau đó không biết Giang Thành lén lút kéo anh ta sang một bên nói gì đó, sau khi quay lại, Tiêu Thái Lang trông ánh mắt tên mập đã có gì đó không đúng.
Cuối cùng khi rời khỏi hành lang, mọi người nhìn thấy một khung tranh khổng lồ, Giang Thành nhìn từ trên xuống dưới, lập tức hiểu được vấn đề là gì.
"Đi thôi."
Ba người thành công rời di.
Bởi vì xem xét đến lý do cá nhân của tên mập, Giang Thành chỉ giải thích ngắn gọn rằng, tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác.
"Chân thật quá." Tên mập không khỏi cám thán: "Nhưng còn Lý Tổ Mai đâu, sao cô ấy không ra ngoài cùng chúng ta?"
"Cô ấy..."
"Cô ấy rời đi thông qua một lối ra khác." Giang Thành ngắt lời Tiêu Thái Lang: "Lối ra không chỉ có một, anh yên tâm, cô ấy không gặp nguy hiểm."
"Ừm ừm."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tên mập chớp chớp mắt, sau khi rời khỏi ảo cảnh, anh ta cảm thấy hiện tại tâm tình rất tốt, ít nhất hô hấp cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhìn bầu trời bên ngoài, đại khái đã khoảng 3,4 giờ rồi, do dự một lúc, Giang Thành quyết định quay về trước, tập hợp cùng những người đồng đội còn lại của mình rồi tính sau.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới là, sau khi đẩy cửa an toàn ra, hành lang trước mặt đã thay đổi thành một diện mạo mới, nơi đây không còn là tòa nhà văn phòng nữa.
Mà là... chung cư Bình An!
Cách đó không xa chính là căn hộ 808.
Tên mập và Tiêu Thái Lang bên cạnh cũng đột nhiên biến mất.
Giang Thành lập tức đoán ra chính là Lý Tổ Mai đứng sau chuyện này, cô ta nhỏ mọn, căm hận mình đá cô ta một cước, vì thế đã mở lối ra ngay tại đây. ổn thôi.
Chỉ là bây giờ hai bên mặt đều sưng tấy, nói chuyện cũng thấy đau, không cần phải nói, Lý Tổ Mai nhất định đã làm chuyện này khi hắn bất tỉnh.
Nhưng may mắn thay, hắn đã kiểm tra quần, đặc biệt là thắt lưng, phát hiện mình không bị tổn thất gì lớn hơn.
Dựa vào giao tình của Lý Tổ Mai với mình, hắn suy đoán bây giờ mình mà đến 808 chỉ có chết chắc.
Nhưng hắn lại không cam tâm rời đi, nên đã sử dụng kỹ năng tổ tiên của mình để mở một cánh cửa không xa hay gần căn hộ 808, sau đó chui vào bên trong.
Căn hộ 802.
Hắn biết rằng nếu bất kỳ đồng đội nào của mình còn sống sót, căn hộ 808 sẽ là nơi bọn họ nhất định sẽ đến, tiếp theo phải xem bọn họ rồi. ...
"Phù-, phù-"
"Em thế nào rồi?" Sở Cửu đang quỳ trên mặt đất, nghe được giọng nói từ bên cạnh truyền đến, chính là Hoàn Diên Ninh.
Giọng nói của cô đè nén rất thấp, Sở Cửu có thể nghe thấy được một tỉa cảnh giác trong đó.
Cô cố hết sức đứng dậy, cách xa khoảng 2 mét chính là Hoàn Diên Ninh: "Lấy được rồi." Sở Cửu chỉ vào tờ giấy trong tay.
Nhưng Hoàn Diên Ninh chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay đi, nhìn về hướng khác, tựa hồ đang cảnh giác.
Sở Cửu nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy bảo vệ nằm dưới đất, còn anh trai Kiều Vũ đứng ở góc đường, chặn đường rời đi của bọn họ.
"Ha ha." Sau khi nhìn thấy bức tranh trong tay Sở Cửu, anh trai Kiều Vũ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng nõn.