Chương 410: Quái vật
Chương 410: Quái vậtChương 410: Quái vật
Sở Cửu đột nhiên có một dự cảm không lành, vô thức cất bức tranh trong tay đi.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy trên khuôn mặt anh trai Kiều Vũ bắt đầu xuất hiện những tia máu nhỏ, tỉa máu như có ý thức, bắt đầu chậm rãi động đậy, dung mạo của anh ta cũng theo đó thay đổi.
Cho đến cuối cùng, biến thành dáng vẻ của một người khác.
"Ngụy Tân Đình!" Sở Cửu kinh hãi hét lên.
Nhưng Ngụy Tân Đình đã khôi phục lại hình dáng ban đầu dường như không có hứng thú với Sở Cửu, ánh mắt liên tục nhìn Hoàn Diên Ninh: "Xem ra cô chính là Người Gác Đêm cuối cùng rồi."
Hoàn Diên Ninh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ chăm chú theo dõi từng động tác của anh ta, tìm kiếm sơ hở để đột phá.
"Lát nữa chị sẽ ngăn anh ta lại." Hoàn Diên Ninh nhẹ giọng nói: "Em hãy mang manh mối rời đi, đi tìm những người còn lại."
Còn không đợi Sở Cửu kịp lên tiếng, Hoàn Diên Ninh đã lao tới.
Thân hình cô nhẹ nhàng, một lưỡi dao cánh bướm xinh đẹp trượt ra khỏi ống tay áo rộng rãi.
Một chân nhẹ nhàng chạm xuống đất, Sở Cửu hoàn toàn bị động tác giữa không trung của cô làm cho choáng váng, giống như một con bướm đang vỗ cánh vậy.
Cô không ngờ rằng một người phụ nữ không thích nói nhiều, lại có vẻ sợ xã hội này lại có thể tài giỏi đến vậy, thật đáng ghét là sự chú ý của mình lại đều tập trung vào dáng người của cô.
Ngụy Tân Đình ở đối diện dường như hoàn toàn không kịp phản ứng lại, chỉ tránh được nhát dao chí mạng nhất, nhưng vẫn bị Hoàn Diên Ninh đá một cước vào ngực.
Nhìn thì có vẻ cũng không dùng nhiều sức, nhưng từ việc Nguy Tân Đình liên tục lùi lại sau bảy tám bước, cũng có thể tưởng tượng ra sức mạnh như thế nào.
Sở Cửu đột nhiên có cảm giác rằng có thể đợi Hoàn Diên Ninh xử lý cái tên Ngụy Tân Đình quái đản này xong, sau đó mọi người có thể cùng nhau rời đi, cô không muốn làm người phải rời đi nữa.
Sự lùi lại này của Ngụy Tân Đình, đã tránh ra một vị trí ở góc rẽ.
"Cầm lấy đồ vật đi mau!" Hoàn Diên Ninh hoàn toàn không nhìn Sở Cửu, lập tức lại lao về phía trước.
Ngụy Tân Đình nheo mắt lại, thần sắc đột nhiên ảm đảm đi rất nhiều: "Xem ra mấy người sớm đã biết tôi sẽ tới, nếu không đã không phái ra loại ... vũ khí như của cô."
Ánh mắt chợt khựng lại, toàn bộ khí thế của Ngụy Tân Đình đều đã thay đổi.
Mặc dù nếu sử dụng cấm ky như thế lần nữa sẽ phải chịu phản ứng dữ dội, nhưng nếu không như vậy, anh ta cũng không nắm chắc có thể nhanh chóng giải quyết được kẻ trước mặt.
"Đúng là ... khó nhằn đấy."
"Còn không mau đi!" Hoàn Diên Ninh hét lớn với Sở Cửu đang đứng do dự ở góc cầu thang, Sở Cửu nghiến răng nghiến lợi, không chần chừ nữa, xoay người lao xuống tầng.
Sau khi tiếng bước chân của Sở Cửu biến mất, Hoàn Diên Ninh từ trong túi móc ra một bình thủy tỉnh rất nhỏ, hình dáng cực kì bình thường, chất lỏng chỉ chứa chưa đến một phần ba.
Chất lỏng có màu đỏ thẫm cổ quái, có cảm giác giống như máu nhưng lại đặc hơn máu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chai thủy tỉnh, màu đỏ thẫm trong mắt Ngụy Tân Đình dường như đang lưu chuyển ánh sáng, sức mạnh trong cơ thể anh ta vậy mà lại đang cộng hưởng với chất lỏng trong chai ở một trạng thái nhất định.
"Có nhất thiết phải như thế này không?" Ngụy Tân Đình quay đầu lại, nhìn Hoàn Diên Ninh, thấp giọng nói: "Cô hẳn là biết hậu quả của việc cưỡng ép mở ra cấm ky, cô muốn giống như những người đó, vĩnh viễn sống ở trong cái bệnh viện tối tăm đó à?"
"Đó là cánh cửa địa ngục, đó không phải là thứ mà những người như cô có thể kiểm soát." Giọng điệu của Ngụy Tân Đình không phải là đe dọa đơn thuần, thậm chí còn mang theo một tia cảm xúc cổ quái: "Chỉ cần mở ra, cho dù cô có thể sống sót, vậy thì Người Gác Đêm cũng sẽ không buông tha cho cô."
"Cô sẽ biến thành một con quái vật bị mọi người khinh thường!"
Giây tiếp theo, Ngụy Tân Đình chợt dừng lại, anh ta nhìn thấy Hoàn Diên Ninh đưa chai thủy tỉnh lên môi cắn nát.
Không rõ là do chất lỏng bên trong hay do mảnh thủy tỉnh làm trầy xước phần môi mỏng, tóm lại là chất lỏng màu đỏ tươi chảy dọc theo phần môi. Lúc này, người phụ nữ trước mặt anh ta giống như một con dao với cái lưỡi đẫm máu, mang trong mình vẻ gợi cảm và hung hãn chết người không thể tả được.
Khí tức trước mắt thay đổi trong nháy mắt, vốn dĩ là người đi săn mà lại có ảo giác bị săn đuổi.
Người phụ nữ lặng lẽ đứng đó không có bất kỳ cử động nào, nhưng Ngụy Tân Đình lại cảm thấy như có một con thú khổng lồ đang từ từ mở mắt ra.
Sức mạnh của một người phụ nữ không thuần khiết bằng chính cô ấy, nhưng lại càng không kiêng dè hơn, dù sao sau khi cưỡng ép mở cánh cửa cấm ky ra, mạng sống của cô đang bị đốt cháy bằng đơn vị giây.
"Con đường địa ngục sao..." Người phụ nữ mở ra một đôi mắt đỏ rực còn sống động hơn cả Ngụy Tân Đình, khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt sắp nổi lên những đường gân hung dữ và đường đen đột nhiên mỉm cười.
Ánh sáng bừng lên trong chốc lát khiến người ta tự hỏi rằng liệu đây rút cuộc là một con quái vật sắp bị dị hóa hay người phụ nữ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng ngần trước đó.
"Xin hãy cùng tôi lên đường đi." Quái vật nói lời cuối cùng. ...
Sở Cửu tốc độ rất nhanh, cô chạy như điên, dường như chỉ có như vậy mới có thể tránh xa những thanh âm đang đuổi theo phía sau.
"Cửu Cửu đừng sợ, có chị ở đây!"
"Sở Cửu! Chạy về phía đêm tối, đừng ngoảnh lại!!"
"Chị sẽ ngăn anh ta lại! Em mang theo manh mối đi tìm những người khác!"
"Còn không mau đi!"
Cô gái này đã khóc hết nước mắt trong vòng vài ngày, không còn nước mắt nào để rơi nữa, tất cả những gì cô có thể rơi chỉ là máu.
Cô nắm chặt bức tranh trong tay, lần đầu tiên trong đời cô không chút tạp niệm như thế này, bức tranh trong tay cô là niềm hy vọng của tất cả mọi người.
Mà niềm hy vọng này thuộc về chị Trần Di, Hoa Lạc, Hoàn Diên Ninh... tất cả những người đã dùng cả mạng sống của mình để đổi lấy.
Cô chỉ là người truyền đi niềm hy vọng, luôn sẵn sàng trả bất cứ giá nào để bảo vệ niềm hy vọng này.
"Sở Cửu!"
Tiêu Thái Lang đang đi tới đụng nhải cô. "Những người khác..."
Tiêu Thái Lang chưa kịp nói xong thì đã bị khí tức của cô gái trước mặt làm cho kinh ngạc, cô thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu.
"Bọn họ đã không còn nữa rồi." Sở Cửu duỗi tay ra nói: "Đây chính là manh mối."
Tiêu Thái Lang sắc mặt hơi thay đổi, nhưng trên thực tế anh ta cũng đã đoán trước được kết cục này, nếu không phải có chuyện bất ngờ xảy ra, ba người bọn họ cũng đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Nhưng...
"Phụt!"
Một ngọn đèn ở cuối hành lang vụt tắt.
Sau đó cái bên cạnh nhấp nháy vài cái rồi lại tắt.
"Là nó đã đuổi theo anh tới đây." Tiêu Thái Lang vội vàng giải thích: "Không biết là truyện kinh dị gì nữa, có thể là cái đã giết chết Kiểu Vũ, nhưng anh lại cảm giác không giống."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ thơ trước mặt, Tiêu Thái Lang do dự một chút, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm nào đó: "Em hãy mang theo manh mối rời đi trước, anh sẽ dụ nó đi."
"Hách Soái, còn có Giang Phú Quý, bọn họ vẫn còn sống, hai người đó không hề tầm thường, em đi tìm bọn họ, bọn họ ..." Anh ta dừng lại một chút, nở một nụ cười khích lệ và nói: "Bọn em nhất định có thể sống sót. !"
Đèn tắt càng lúc càng nhanh, như có một bóng đen vô hình đang đến gần, hai người chạy dọc hành lang.
May mắn thay, cửa cầu thang không hề đóng.
"Sở Cửu, em theo chỗ này xuống tầng, anh sẽ dẫn nó lên trên, nhớ kỹ, nhất định phải..."
"Cẩn thận!" Sở Cửu dường như đã nhìn thấy cái gì, đầu tiên là kêu lớn một tiếng, Tiêu Thái Lang trong lúc cấp bách xoay người lại, nhưng không nhìn thấy quỷ.
Chỉ là giây tiếp theo, phần eo anh ta bị người ta đẩy mạnh một cái.
Sau đó loạng choạng và ngã xuống cầu thang, tiếp theo một mảnh giấy được gấp nhiều lần ném xuống chân anh ta.
Cánh cửa an toàn nặng nề đóng sầm lại, ngoài cửa vang lên giọng nói của Sở Cửu: "Đi tìm những người khác!" Cô hét lên: "Em mệt rồi, em không muốn chạy nữa!" ngày càng gần trước mặt, hít một hơi thật sâu nói: "Đòn cuối cùng giao cho anh đấy, xin nhất định phải sống sót thay cho chúng ta!"