Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 411 - Chương 411: Cảm Ơn

Chương 411: Cảm ơn Chương 411: Cảm ơnChương 411: Cảm ơn

"Sở Cửu!"

Tiêu Thái Lang nhặt bức tranh trên mặt đất lên, ngón tay run rẩy, nhìn cánh cửa ngăn cách sự sống và cái chết trước mặt lần cuối, nghiến răng nghiến lợi chạy xuống dưới tầng.

Thời gian dài bị tra tấn đã khiến anh ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng anh không dám bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.

Anh ta không thể chết, anh phải mang phần hy vọng này, thay Sở Cửu, thay Trần Di, thay tất cả những người đã chết... để tiếp tục sống.

Ngay khoảnh khắc anh ta lao ra khỏi tòa nhà, quang ảnh trước mặt liền thay đổi, anh biết rằng, Sở Cửu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Thứ xuất hiện trước mặt anh ta, là tòa nhà số 3 tối tăm.

Chung cư Bình An.

Nhưng không giống như những gì đã thấy trước đó, chung cư Bình An hiện tại đang bị bao phủ trong một bầu không khí quỷ dị, mây đen sà xuống cực thấp, gần như muốn đè nát cả tòa nhà.

Bên trong chung cư không có bất kì âm thanh nào.

Anh ta chậm rãi đi về phía chung cư, khi đi ngang qua tòa số 1, anh dừng lại vài giây ngắn ngủi, đứng ở tầng dưới nhìn lên, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Trước đây chỉ có cảm giác đổ nát và hoang vắng, nhưng bây giờ tòa nhà trong mắt anh tối đen như mực, giống như một chiếc quan tài khổng lồ được dựng lên.

Thỉnh thoảng, một chút ánh sáng phản chiếu từ một cửa sổ không xác định, như thể đôi mắt hé mở đang nhìn chằm chằm vào những người sống đang đến gần.

Hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đại sảnh trống rỗng, Tiêu Thái Lang vô cớ cảm thấy khó chịu vô cùng.

Dường như ngay khi bước vào, anh ta sẽ bị nuốt chửng bởi tòa nhà vốn đã có sinh mệnh của mình này.

Giây tiếp theo, một bóng đen xẹt qua đại sảnh.

"Thái Lang!" Ông Tình xuất hiện trước tiền sảnh của tòa số 1 như một cơn gió mạnh, cô dường như bị ràng buộc bởi thứ gì đó, nên không bước ra được khỏi cửa lớn.

Trânag eô có vẻ rất eết ruêt ánh mắt nhìn Tiêu Thái Lana naân tràn et# quan tâm.

"Chị Tình!" Đôi mắt của Tiêu Thái Lang sáng lên, vừa rồi anh ta vẫn còn đang lo, không biết những dị biến trong phó bản có gây hại gì cho chị Tình hay không.

Anh ta chạy vài bước là tới nơi: "Chị Tình." Anh rất lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ông Tình kéo anh ta đi vào trong, dường như còn lo lắng hơn cả anh: "Đừng đứng ngây ngốc ở bên ngoài nữa." Ông Tình nói nhanh: "Vào trong trước đã."

Ông Tình kéo Tiêu Thái Lang lần đầu tiên nhưng không kéo được, đến lần thứ hai, khi Tiêu Thái Lang xác nhận ánh mắt của chị Tình xong, mới theo cô vào tòa số 1.

"Thái Lang, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra hết rồi." Ông Tình nhìn anh ta, nỗi sợ hãi trong mắt gần như tan biến thành hiện thực: "Là một tên đáng sợ đã tạo ra chúng ta, anh ta sống ở..."

"Tòa số 3, căn hộ 808."

"Đúng vậy, hơn nữa anh ta không có tên, tên của anh ta ở đây đều là cấm ky, anh ta tự xưng là Vô, tất cả... tất cả mọi người đều đã tỉnh rồi, bọn họ đều đã tỉnh rồi!"

Tiêu Thái Lang nhìn ánh mắt khẩn trương của Ông Tình, trong lòng không khỏi cảm động, anh ta tất nhiên biết bọn họ mà Ông Tình đang nói đến là ai.

Là quỷ.

Đó là truyện kinh dị mới được sinh ra từ những người đã bị giết.

Giống như Lưu Quốc bị chị Tình giết.

"Cậu đừng ra ngoài, cậu đi ra ngoài sẽ mất mạng đấy!" Ông Tình nắm lấy tay Tiêu Thái Lang, chân thành nói: "Cậu hãy ở trong nhà của tôi, đừng đi đâu cả, ở nhà tôi, bọn họ sẽ không vào được, tôi sẽ không để bọn họ làm hại đến cậu!"

"Cảm ơn chị, chị Tình." Tiêu Thái Lang lắc lắc đầu, nói với giọng điệu không thể nghỉ ngờ: "Tôi phải đi tìm những người khác."

Sau vài lần thuyết phục, Tiêu Thái Lang đưa tay ra ôm lấy Ông Tình: "Xin hãy chăm sóc tốt cho mình." Sau khi nói xong, liền quay người chạy về phía cửa lớn.

Anh ta định đến căn hộ 808, nếu như trên đường đi có thể tìm được đám người Hách Soái là tốt nhất, nếu không thì anh ta sẽ đưa bức tranh cho Đánh thức thiện ý mà cô từng có trong quá trình tạo ra Vô.

Nhưng giây tiếp theo, bên tai anh ta vang lên một loạt âm thanh: "Thái Lang." Là giọng nói của Ông Tình: "Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể nhìn cậu đi vào chỗ chết!"

Ngay sau đó, Tiêu Thái Lang cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, tiếp theo anh ta được Ông Tình vác lên vai, chạy lên trên tầng.

"Thái Lang, tôi sẽ không hại cậu, cho dù cậu có đi, cũng chỉ là tự tìm cái chết, không có ai là đối thủ của anh ta." Ông Tình hoàn toàn không để ý đến Thái Lang đang vùng vẫy, dù sao trong mắt cô, sức lực của con người cũng cực kỳ nhỏ bé.

"Được rồi." Tiêu Thái Lang cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Có lẽ chị nói đúng, nhưng thứ này là do đồng đội của tôi đã phải trả giá bằng mạng sống của chính mình, tôi có thể ở lại, nhưng bọn họ cần thứ này."

Ánh mắt Ông Tình sáng lên vui mừng: "Cậu muốn làm gì?"

"Treo bức tranh này ở cửa lớn, nếu như bọn họ vẫn còn sống, sẽ mang bức tranh này đi." Tiêu Thái Lang vừa nói vừa cất bức tranh vào ba lô, sau đó đưa cho Ông Tình: "Chị Tình, vất vả cho chị rồi."

Nhìn vào đôi mắt tự tin của Tiêu Thái Lang, Ông Tình gật đầu: "Yên tâm đi, Thái Lang."

Hai người một mạch trở lại cửa lớn, trong tay cầm ba lô, Ông Tình mới hoàn toàn yên tâm, tầm quan trọng của bức tranh này đối với Tiêu Thái Lang không cần nói cũng biết.

Mặc dù cô cũng không muốn làm như vậy, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt của Tiêu Thái Lang dần dần mờ đi, Ông Tình cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng cô biết rằng nếu cô để Thái Lang đi, anh nhất định chết chắc.

"Thái... Thái Lang." Ông Tình vừa mở miệng thì đã bị Tiêu Thái Lang cắt ngang: "Chị Tình, không cần phải nói gì cả. Tôi biết chị là muốn tốt cho tôi."

Mím môi, Ông Tình gật đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải, nói với giọng điệu khác: "Chúng ta treo ba lô ở đâu?"

"Bên kia đi." Tiêu Thái Lang dùng ngón tay chỉ vào một địa điểm.

Khoảng cách giữa hai người có hơi xa một chút.

"Được." Ông Tình gật đầu và đi đến đó, mặc dù Ông Tình cảm thấy Tiêu Thái Lang chỉ đang tìm kiếm sự an ủi trong lòng.

E rằng... e rằng hiện tại những người đó đều đã chết hết rồi.

Nhifng cô không vach trần chuvên nàv eâ không muốn thấv Thái Land thất vọng.

Trong lòng cô thầm nghĩ, một thời gian nữa cô sẽ tìm cơ hội ra ngoài, rồi quay lại nói với Thái Lang rằng bạn bè của anh đều sống sót nhờ những bức tranh anh đã gửi đi.

Có lẽ làm như vậy, trong lòng anh sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

"Treo ở đây có được không?" Ông Tình kiếng chân lên, cố gắng treo chiếc túi lên cao hơn, dễ thấy hơn một chút.

Phía sau lưng không có bất kì âm thanh nào.

Ánh mắt Ông Tình khựng lại, cô lập tức quay lại, không thấy bóng dáng của Tiêu Thái Lang phía sau nữa, cách cửa khoảng vài chục mét, một bóng người đang chạy về phía tòa số 3.

Xé toạc chiếc ba lô ra, bên trong trống rỗng.

Tiêu Thái Lang chạy nhanh nhất có thể, không dám nhìn lại, anh ta lo lắng chị Tình sẽ bắt mình lại, anh cũng lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất lực của chị Tình vì lo lắng cho mình.

Nhưng kết quả cũng gần giống như những gì anh ta nghĩ, anh ta chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của chị Tình.

Cách đây không lâu, mọi thứ ở đây đều đã thay đổi, tất cả người sống đều biến mất, cả thế giới trở thành một bữa tiệc của người chết.

Và tòa nhà đó chính là khu vực cấm đối với chị Tình, chị không thể rời đi.

Chạm vào bức tranh trong túi, đôi mắt của Tiêu Thái Lang trở nên kiên quyết, xuyên qua túi, anh ta thậm chí có thể cảm nhận được sự ấm áp của bức tranh.

"Chờ tôi." Tiêu Thái Lang nhìn tòa nhà số 3 càng ngày càng gần, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển: " Hách Soái, Giang Phú Quý, hai người nhất định phải kiên trì, chúng ta phải cùng nhau ... sống sót!"

Giây tiếp theo, anh ta nhảy lên bậc thang trước tòa số 3.
Bình Luận (0)
Comment