Chương 412: Ảnh cưới
Chương 412: Ảnh cướiChương 412: Ảnh cưới
Dựa lưng vào cửa an toàn, trong mắt Sở Cửu tràn đầy tuyệt vọng.
Cho dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, sau khi thực sự nhìn thấy bóng tối dần dần tiến về phía mình, cô gái vừa bước vào đại học này vẫn vô cùng sợ hãi.
Cơ thể bắt đầu run rẩy, cô không nhìn thấy đối phương, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lão kia.
Có một đôi mắt khát máu đang nhìn chằm chằm vào cô trong đêm tối, chuẩn bị thu hoạch mạng sống của cô.
Khoảnh khắc cô đóng cánh cửa an toàn lại, kết cục của cô đã được định đoạt, nhưng tại sao cô lại đưa ra quyết định đó thì cô cũng không thể nói ra được.
Chỉ là khi nhìn thấy sinh mệnh của chị Trần Di, Hoa Lạc, Hoàn Diên Ninh nở rộ như pháo hoa, rồi cuối cùng trở về trầm mặc, cô thật sự không muốn bỏ rơi bất cứ ai mà rời đi.
Có lẽ... đó là vì không muốn đối mặt với bản thân hèn nhát như trước đây nữa.
Cô mệt rồi.
Thứ mang theo trên bức tranh đó quá lớn, nên cô lựa chọn cách trốn thoát, để lại bức tranh cho Tiêu Thái Lang, thứ dằn vặt người ta như vậy vẫn nên buông tay càng sớm càng tốt.
Khoảnh khắc cô đưa bức tranh đỉi, cô trở lại thành một cô gái chân thật nhất sẽ sợ hãi, sẽ kinh sợ, và sẽ khóc.
Những cảnh tượng trong nhiệm vụ lần này lần lượt hiện lên trong tâm trí cô, giống như đang chiếu một bộ phim điện ảnh.
Chị Trần Di mở cửa xe, nở nụ cười cuối cùng trước khi nhảy xuống xe, Hoa Lạc ôm chặt lấy hai chân con quỷ, hét lên với chính mình rằng hãy chạy về phía đêm tối và đừng ngoảnh lại.
Hoàn Diên Ninh một người không thích nói nhiều, thậm chí có người nhìn liền sẽ đỏ mặt.
Ai có thể đoán được thân thủ của cô lại tốt như vậy, bóng lưng cô khi lao về phía Nguy Tân Đình để câu giờ cho bản thân giống như một con bướm đang dập lửa.
Tiêu Thái Lang cũng là một người dịu dàng, điều này có thể thấy được từ thái độ của anh ấy đối với Ông Tình.
Sở Cửu nhếch lên khóe miệng.
Khi quay trở lại được mọi người vây quanh để hỏi han, hai tay anh ta nắm vào nhau một cách mất tự nhiên, giống như một cậu bé lớn bị vướng vào tình yêu cún con.
Còn có người đàn ông mũm mĩm tên Giang Phú Quý kia, Sở Cửu vừa nhìn đã cảm thấy anh rất thân thiết.
Cô cũng không biết tại sao, có lẽ là... anh trông không giống như một người xấu, nên khiến bản thân tin tưởng anh một cách khó hiểu.
Sau khi chị Trần Di rời đi, anh ấy còn lặp đi lặp lại cái gọi là bí quyết sinh tồn của anh với chính mình, nhưng anh không biết rằng những gì mình nói lại là những điều cơ bản nhất.
Bản thân không những hiểu mà còn biết nhiều hơn cả anh.
Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, Sở Cửu vẫn không đành lòng ngắt lời, chỉ kiên nhẫn nghe anh nói, thỉnh thoảng còn hưởng ứng phụ họa vài câu.
Điều này khiến tên mập càng thích thú và không ít lần khen ngợi sự lĩnh ngộ tuyệt vời của cô.
Cuối cùng... trong tâm trí của Sở Cửu lại xuất hiện một người đàn ông khác.
Người đúng như tên.
Hách Soái
Trông thì cũng không mấy tinh nghịch, rõ ràng là có một khuôn mặt hiền lành trong sáng, nhưng lại làm những việc khiến chị Trần Di xấu hổ khi nói ra.
Nói thế nào nhỉ?
Bản thân cũng không thể nhìn thấu người này, biểu cảm của hắn còn phong phú hơn nhiều so với hoạt động tỉnh thần, có lúc rõ ràng đang đứng ngay cạnh hắn, nhưng luôn cảm thấy có gì đó ngăn cách với hắn.
Sự thờ ơ của người này đến từ sâu bên trong nội tâm.
Hắn dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Khi bắt đầu nhiệm vụ, hắn vẫn háo sắc nhìn chằm chằm vào chính mình hoặc Hoàn Diên Ninh, nhưng sau khi chị Trần Di chết, khí chất của người đàn ông này đã thay đổi ngay lập tức.
Cho đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ sau khi chiếc xe lao ra khỏi đường mắt sợ hãi lộ ra lúc đó của hắn.
Giống như một đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích.
Ít nhất tại thời điểm đó, Sở Cửu đã bị thuyết phục rằng, hắn là sẵn sàng cứu chị Trần Di.
Nhưng nếu dùng từ "yêu" để miêu tả, thì lại có phần được coi là đương nhiên quá, trong lòng cô có một loại cảm giác không thể diễn tả thành cảm giác gì.
Vào lúc đó, người thực sự muốn cứu có thể không phải là chị Trần Di, mà là chính bản thân hắn.
Mà sau khi phát hiện chị Trần Di đã hoàn toàn biến thành quá khứ, sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa, nỗi sợ hãi trong mắt người đàn ông đó liền nhanh chóng mờ đi, thay vào đó là một loại tức giận không thể kiểm chế.
"Cót két—"
Cơ thể Sở Cửu khựng lại, sau đó có một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cô, dùng lực cực lớn kéo cô vào đêm tối.
Cánh cửa đóng lại rất khẽ.
Sở Cửu có thể cảm giác được bên cạnh mình đã có thêm người khác, bởi vì cô có thể nghe được tiếng thở của người đó.
Nhưng cô không thể chắc chắn người này là người hay là quỷ, cho nên rúc vào trong góc, bịt miệng lại, không dám phát ra âm thanh.
Người đó tựa như đang nằm ở trên cửa lắng nghe một lúc rồi mới chậm rãi đi về phía cô: "Là anh." Giọng nói rất nhỏ.
Xem ra mối nguy hiểm bên ngoài cửa vẫn chưa được giải quyết.
Khoảnh khắc nghe được giọng nói đó, Sở Cửu gần như kích động đến nhảy dựng lên, là Giang Phú Quý!
"Em nhỏ tiếng thôi." Tên mập vội vàng bịt miệng cô lại: "Thứ đó vẫn còn ở bên ngoài, em muốn chết sao!"
Sau đó tên mập kéo Sở Cửu, hai người đi tới ban công cách cửa rất xa: "Sao anh lại ở đây?" Sở Cửu kinh ngạc hỏi.
Cái đầu to lớn của tên mập lắc lắc, dường như cũng rất bối rối với tình hình hiện tại: "Anh cũng không biết nữa, lúc đầu anh nhớ mình đang ở cùng với Hách Soái và Tiêu Thái Lang, nhưng vừa quay người lại thì bọn họ đều đã biến mất rồi."
"Chết rồi?" Sở Cửu kinh ngạc, cô chỉ vừa mới đưa bức tranh cho Tiêu Thái Lana. cái tên nàv eãẽ không chết nhanh như vâv chứ. Sớm biết thế này thì để anh ta ở lại đây yểm hộ cho xong.
"Không phải, không phải." Tên mập lập tức giải thích, hai người trần thuật lại ngắn gọn những gì mình đã trải qua, cuối cùng cũng đoán ra được trình tự trước sau.
Tiêu Thái Lang là sau khi bị tách ra khỏi bọn họ, mới gặp được mình.
Cũng trách bởi vì lúc đụng phải Tiêu Thái Lang thời gian quá gấp rút, không kịp nói gì nhiều.
Cảm giác lạnh lẽo ngoài cửa vẫn còn tồn tại, nhưng không biết tại sao, nó chỉ ở ngoài cửa chứ không có ý định đột nhập vào trong.
Suy cho cùng, quỷ còn lâu mới bị một cánh cửa thông thường chặn lại.
Dường như đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Sở Cửu lập tức thay đổi, cô dũng cảm nhón chân đi về phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét khung cửa.
Một lúc lâu sau, mới quay trở lại, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải khung tranh, căn nhà này chắc không phải là truyện kinh dị mới."
"Bức tranh không nằm trong tay chúng ta, cho nên cái tên ở bên ngoài cửa cũng không vội giết chúng ta, gã chỉ cần bẫy chúng ta ở đây là được rồi."
Ý kiến mà Sở Cửu nêu ra được tên mập rất tán thành.
"Trước tiên tìm thứ gì đó giống như sợi dây." Sở Cửu hạ giọng: "Nếu như thực sự không có thì chúng ta xé rèm làm thành dây thừng, sau đó thả dây từ ban công xuống, có thể dọc theo sợi dây leo xuống tầng dưới, có lẽ chúng ta có thể trốn thoát."
Tên mập suy nghĩ hai giây, sau đó cố làm ra vẻ trầm tư nói: "Đây là biện pháp duy nhất, thực ra vừa rồi anh cũng nghĩ tới rồi, nhưng mà không có nói ra thôi."
"Bởi vì anh cảm thấy nó không hoàn hảo." Tên mập bổ sung thêm.
"Anh Phú Qúy là thông minh nhất." Sở Cửu rất khôn ngoan nhường cho anh ta một bước, dù sao quỷ vẫn đang canh giữ ngoài cửa, không biết lúc nào sẽ ÿỷ mạnh hiếp yếu mà xông vào nữa.
Sở Cửu đưa đèn pin cho tên mập, còn mình thì cầm lấy chiếc điện thoại mà Hoa Lạc cuối cùng đã nhét cho cô, hai người chậm rãi lục lọi trong phòng.
Ánh đèn pin quét qua bức tường, vị trí ở giữa bức tường đã thu hút sự chú ý của tên mập, nơi đó treo một bức ảnh có kích thước rất lớn.
Bên trân là một nam một nữ. Giống như ảnh cưới được các cặp đôi mới cưới chụp vậy.