Chương 416: Có được không?
Chương 416: Có được không?Chương 416: Có được không?
Đứng trước cửa căn hộ 808, mấy người vô thức nín thở, lúc Giang Thành đưa tay ra, tên mập dừng lại một chút, dường như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.
Cánh cửa nhà 808 mở ra.
Hoàn toàn không hề khóa nào.
Chỉ là bên trong cực kì tối, giống như mặt biển lúc nửa đêm, nhìn hồi lâu, tên mập cảm giác như cả người mình sắp chìm vào trong, cho đến khi có người nắm lấy cánh tay anh ta.
Tên mập mới chợt bừng tỉnh.
Người nắm lấy anh ta chính là Tiêu Thái Lang, lúc này bác sĩ đã biến mất, còn anh ta thì ngơ ngơ ngác ngác suýt chút nữa đã bước vào.
Bên trong không có bất kì âm thanh nào, dưới sự bao trùm của mảng tối đó, giống như là một tồn tại không có sự sống.
Những người chưa từng trải nghiệm nó sẽ không thể tưởng tượng được sự im lặng này tra tấn đến mức nào, bởi vì bạn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Có lẽ bác sĩ đang phải đối mặt với tình huống sống chết, cần ai đó đến cứu hắn.
"Chuyện này không thể tiếp tục như vậy được." Tên mập nhìn Tiêu Thái Lang ở bên cạnh cũng có vẻ lo lắng, vội vàng nói: "Anh ở lại đây chờ nhé, tôi vào trong giúp anh ấy."
Không giống như tên mập, Tiêu Thái Lang trầm tư nhìn cánh cửa trước mặt, nhưng khi anh ta đang muốn nói điều gì đó thì trong hành lang lại truyền đến một âm thanh ma sát thô bạo.
Cảm giác như cánh cửa đóng kín nhiều năm nay đã được mở ra.
Bọn họ lập tức nhìn về phía có tiếng mở cửa, đó là một căn hộ ở cuối hành lang, khi cửa mở ra, ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào.
Không khí ngập tràn bụi.
"Là anh!"
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đi ra, đôi mắt của tên mập và Tiêu Thái Lang đều run rẩy.
Nguy Tân Đình nheo mắt, đứng ở trước cửa, nhìn về phía hai người tên mập: "Đã lâu không gặp." Tân Đình thực sự có hơi thê thảm một chút.
Một cánh tay của anh ta đã bị gãy hoàn toàn, buông thống bên hông, toàn thân đầy vết thương, đặc biệt là vết thương trên mặt, nếu đứt ra bên cạnh một chút thì mắt phải của anh ta sẽ không thể cứu được nữa.
Nhưng Nguy Tân Đình lại làm như không có chuyện gì, dùng tay lau mặt trước, bởi vì một giây trước, máu từ vết thương trên trán rơi vào mắt anh ta.
"Xem ra người đó đã vào trong rồi." Nguy Tân Đình nhìn về phía cánh cửa 808, cười hỏi: "Sao hai người còn chưa vào trong? Là đang đợi chúng tôi sao?"
Chúng tôi...
Tiêu Thái Lang khẽ cau mày, xem ra Nguy Tân Đình không phải chỉ có một mình, nhưng mà ... một người nữa là ai?
"Đây mới là cộng sự!" Nguy Tân Đình lớn tiếng khen ngợi, sau đó quay người kích động nói: "Xin hãy chờ một chút, chúng tôi vẫn còn một người nữa."
Ngay sau đó, tên mập nhìn Nguy Tân Đình kéo một người ra khỏi cửa.
Đó là... Hoàn Diên Ninh.
Lúc này, Hoàn Diên Ninh đang bất động, để lại trên mặt đất vết máu gớm ghiếc, sau đó bị Nguy Tân Đình tùy ý ném vào bên cạnh tường.
"Ây dô, động tác có hơi thô bạo một chút." Anh ta cười toe toét, giả vờ cười trừ xin lỗi: "Ai bảo cô ta không nghe lời?"
"Hai người... không phải muốn giống như cô ta đấy chứ."
Mặc dù lúc này Nguy Tân Đình trông như chỉ còn chút hơi tàn nhưng cả tên mập và Tiêu Thái Lang đều có một loại dự cảm.
Mặc dù là như vậy, hai người bọn họ có kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của Nguy Tân Đình.
"Anh muốn thế nào?" Tên mập giả vờ tự tin hỏi.
Anh ta cần phải kéo dài thời gian cho bác sĩ.
Nhưng sau khi Nguy Tân Đình chuyển sự chú ý về phía mình, tên mập trong nháy mắt liền mất đi một nửa khí thế: "Tôi muốn làm gì?" Anh ta mỉm cười, dùng miệng kéo các cơ trên mặt, trông rất đáng sợ: "Tránh đường ra, tôi phải vào trong."
"Cái tên Hách Soái kia đã ở bên trong rồi đúng không, tôi có thể nhặt xác hắn cho hai người." "Anh Ngụy." Tiêu Thái Lang bỗng nhiên nói: "Chúng ta đều là được tuyển chọn đi thực hiện nhiệm vụ ở cửa này, chúng ta đều có yêu cầu giống nhau, không cần thiết phải chém giết lẫn nhau."
"Nếu như nội bộ tiếp tục mâu thuẫn như vậy, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này." Anh ta liếc nhìn Hoàn Diên Ninh bên cạnh tường, ý tứ không cần nói đã rất rõ ràng.
"Sau khi cánh cửa này mở ra, tôi sẽ thuyết phục Hách Soái để anh là người đầu tiên rời đi." Anh ta nhìn Nguy Tân Đình, chân thành nói: "Anh xem như thế này có được không?"
Nguy Tân Đình trông như đã thật sự suy nghĩ vậy, nhưng sau đó vẫn lắc lắc đầu: "Nghe cũng không tồi, nhưng..." Anh ta nhìn vào mắt hai người, thấy trong mắt bọn họ lóe lên một tia gì đó, đột nhiên cười nói: "Vẫn chưa đủ."
"Chưa đủ?" Tên mập tức giận nói: "Vậy anh còn muốn cái gì nữa?"
Nguy Tân Đình sờ sờ cằm, mấy giây sau, anh ta dùng giọng điệu thận trọng hỏi: "Hay là... hai người tự sát đi, một mình tôi ra ngoài, có được không?"...
"Tách."
"Tách."
"Tách."
Trời đang mưa, tiếng mưa rơi lộp độp, Giang Thành một mình đi trên đường, trong số những người đi qua đi lại, chỉ có mình hắn không mang ô.
Mưa trượt xuống má hắn, rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.
Hắn cũng không ngờ ở trong cửa lại có cảnh tượng như vậy.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy một tòa nhà văn phòng cỡ trung bình ở đối diện.
Dưới tầng treo rất nhiều biển hiệu với kích thước khác nhau, Giang Thành nhìn thoáng qua thì thấy phần lớn là công ty ươm tạo người nổi tiếng trên mạng hoặc công ty người mẫu.
Mà nó trông có vẻ không chính quy lắm.
Chẳng bao lâu, một chiếc xe thể thao màu xanh lam chạy tới, tiếng động cơ ồn ào đến đáng sợ, càng đến gần công ty, tiếng động cơ càng lớn, như sợ người khác không nghe thấy vậy.
Chiếc xe thể thao dừng lại trước tòa nhà văn phòng, sau đó một người đàn ông ăn mặc rất lòe loẹt bước ra, tay cầm chìa khóa xe.
Đầu tiền anh †a đứng oần ca xe mêt lúc sau đó châm rãi đi đến nahế phụ, mở cửa ghế phụ ra, không thèm để ý lấy một chiếc túi da trên ghế phụ, rồi vô cùng cố ý gấp lại dưới cánh tay của mình.
Sau đó anh ta khệnh khạng đi về phía công ty.
Giang Thành sau khi nhìn thấy loạt hành động này, liền không khỏi nhớ đến bộ dáng của Bì Nguyễn khi lần đầu yêu được phú bà.
Người đàn ông đó đang đứng ở tầng dưới trong công ty hút thuốc, thỉnh thoảng nghịch nghịch phần tóc mái trên đầu, công bằng mà nói, người đàn ông này thoạt nhìn không tệ, nhưng có lẽ vì đã có thành kiến, nên lại cảm thấy có chút tục tĩu.
Đôi mắt như sói của anh nhìn qua nhìn lại những đôi chân dài ra vào cửa công ty, khoảng năm phút sau, anh ta nghe điện thoại, vứt tàn thuốc rồi quay người bước vào công ty.
Sau khi lại đi ra ngoài, bên cạnh có một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp, bọn họ đang cười cười nói nói, nhưng trong mắt Giang Thành, mỗi người đều có một mục đích riêng.
Nhìn đến đây, có lẽ hắn đã biết thân phận của người đàn ông và người phụ nữ kia rồi.
Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy.
Vành tai run lên, chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đột nhiên mở ra một khe hở.
Hắn quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, cách đó khoảng 20 mét là một bến xe buýt đã bỏ hoang từ lâu.
Dưới mái hiên đổ nát màu xanh đậm, một bóng người đang đứng đơn độc.
Cô là một người phụ nữ có dung mạo và dáng người rất bình thường, cô cũng giống như chính mình, là người duy nhất không có ô trong màn mưa này.