Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 415 - Chương 415: Hào Quang

Chương 415: Hào quang Chương 415: Hào quangChương 415: Hào quang

"Là anh ấy." Chỉ nhìn nhau ba giây sau, tên mập liền xác nhận thân phận của bác sĩ, kéo Tiêu Thái Lang đi tới.

Trước khi bước vào cửa, Tiêu Thái Lang luôn để ý đến cánh cửa, sau khi không phát hiện ra vấn đề gì mới đi theo tên mập vào.

Giang Thành chưa kịp nói gì thì tên mập đã kể cho hắn nghe một lượt chuyện của mình như đổ đậu.

Sau đó là Tiêu Thái Lang.

Khi các manh mối được ghép lại với nhau, toàn bộ chuyện này trở nên rõ ràng.

Vô là do Lâm Thần tạo ra.

Anh ta đại diện cho sự bất lực và tuyệt vọng của Lâm Thần.

"Nhưng trong lòng của cô gái hướng nội và nhu nhược này, sự mong chờ về một tình yêu tươi đẹp vẫn còn đó, vậy nên khi sáng tạo ra Vô người mặc đồ đen, thì ở mặt sau của bức tranh, cũng đồng thời để lại một Vô lương thiện rụt rè." Tiêu Thái Lang phân tích.

Nghe vậy, Giang Thành lắc lắc đầu, nhìn bức tranh và nói: "Không đúng, Vô lương thiện rụt rè kia mới là tác phẩm ban đầu của Lâm Thần, đồng thời cũng là ý định ban đầu của cô ấy, còn Vô người mặc đồ đen là con quái vật được sinh ra do Lâm Thần đã xảy ra vấn đề trong quá trình sáng tạo."

"Là đám người Lý Mậu Thân!" Tên mập lập tức phản ứng lại: "Bọn họ đã xé nát tia hy vọng cuối cùng của Lâm Thần."

"Là bọn họ đã đẩy Lâm Thần xuống vực sâu." Trong mắt Tiêu Thái Lang có tia sáng xẹt qua: "Vô người mặc đồ đen chưa bao giờ là do một người sáng tạo ra!"

Sau khi đóng bức tranh lại, Giang Thành dường như nghĩ tới điều gì đó, thở dài: "Không có bông tuyết nào là vô tội trong trận tuyết lở hết."

"Đi thôi."

"Chờ một chút!" Tên mập nắm lấy cánh tay Giang Thành, vội vàng hỏi: "Anh đã từng nghĩ tới chưa, nếu như Lâm Thần thật sự vẫn còn lại một chút lý trí thôi, vậy thì tại sao từ đầu đến cuối cô ấy đều không xuất hiện?"

Điểm này rất quan trọng, nó có liên quan đến việc sau khi bọn họ bước vào căn hộ 808, sẽ phải đối mặt với kẻ địch là Vô người mặc đồ đen, hay là Vô, hay là Lâm Thần một người có thể đáng sợ hơn cả Vô. Suy cho cùng, cô mới là người sáng tạo ra Vô.

Nhưng ngay cả bản thân tên mập cũng biết rằng câu hỏi này là chẳng có nghĩa lý gì, bởi vì dù thế nào đi nữa bọn họ cũng phải đến căn hộ 808.

"Đưa bức tranh cho tôi." Tên mập vươn tay đoạt lấy bức tranh trong tay Giang Thành: "Tôi đi vào trước, các anh cứ ở bên ngoài đợi đã."

Giang Thành giơ tay lên, né tránh bàn tay của tên mập: "Với cái đầu này của anh, đi vào với tặng đầu người cũng chẳng có gì khác biệt, đừng gây chuyện nữa."

"Bác sĩ!" Tên mập nói: "Chính bởi vì tôi ngu ngốc nên mới phải đi vào đầu tiên, nếu như suy đoán của chúng ta ngay từ đầu đã sai, vậy thì hai người hợp sức với nhau, có lẽ còn có thể tìm được một lối thoát khác, để lại tôi cũng vô dụng, nếu như hai người chết rồi, thì với cái đầu của tôi cũng không thể sống sót thoát ra ngoài được."

"Bác sĩ, trước đó không phải anh đã nói rồi sao?" Tên mập kích động nói: "Làm việc gì cũng phải xem xét lợi hại, tôi đi thử sai chỉ phí sẽ thấp nhất, cho dù có thực sự là sai, chúng ta vẫn còn cơ hội!"

"Nhưng nếu như anh đi vào, một khi có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng coi như xong!" Dường như nghĩ tới những khuôn mặt sống động kia, đôi mắt của tên mập đỏ lên, thô bạo kéo cánh tay Giang Thành: "Bác sĩ, Sở Cửu bọn họ không thể chết vô ích được!"

"Anh ấy nói đúng." Tiêu Thái Lang nhìn Giang Thành: "Anh không thể đi vào trước, anh mạnh hơn tôi, hơn nữa chắc là hai người đã quen biết nhau trước khi vào cửa rồi, sự phối hợp với nhau cũng ăn ý hơn."

"Đưa bức tranh cho tôi." Tiêu Thái Lang đưa tay ra và nói với giọng điệu không còn chỗ để nghi ngờ: "Sở Cửu đã đưa cho tôi cây gậy cuối cùng, xin hãy để tôi hoàn thành công việc thay cho cô ấy."

"Bớt dùng chiêu này đi." Giang Thành khinh thường liếc nhìn hai người này: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, hai người chỉ là muốn tăng thêm độ thiện cảm, để cướp đi hào quang của tôi thôi!""

Giang Thành nói: "Chưa nói đến việc hai người có chết hay không, bức tranh thì chỉ có một, nếu như để nó lãng phí, anh không sợ Sở Cửu ban đêm sẽ bò ra khỏi gầm giường để tính sổ với anh à?"

Hắn ậm ừ hai tiếng, nhét bức tranh vào túi, tiếp tục nói: "Tôi khác với hai người, tôi quen biết với Lâm Thần, ít nhiều cô ấy cũng sẽ cho tôi chút thể diện."

Tiêu Thái Lang cau mày, mặc dù người đàn ông trước mặt này không được đứng đắn, nhưng những gì hắn nói đúng là có lý, bức tranh chỉ có một Nói theo cách khác, cơ hội chỉ có một.

Mà nếu như chỉ có một lần cơ hội, vậy thì Hách Soái, cái tên có nguồn gốc thần bí này, quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng về điểm hắn nói rằng mình quen biết với Lâm Thần thì ...

Nhận thấy Tiêu Thái Lang đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, Giang Thành bất cần nói: "Lâm Thần ban đêm từng đến quấy rối tôi có lẽ là bởi vì tôi đẹp trai, sau đó đã bị tôi đuổi đi, nhưng tôi tin." Toàn thân Giang Thành đột nhiên trở nên hưng phấn nói: "Trong lòng cô ấy có tôi!"

"Cũng chỉ có tôi mới có thể đẩy lùi người đàn ông đêm tối kia!" Giang Thành hếch cằm, nhiệt tình nói: " Ganbatte*!" (*:Từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là "cố lên" trong tiếng Nhật)

Nhiệt huyết kiểu Nhật đột ngột bùng nổ này thực sự khiến Tiêu Thái Lang bị sốc, anh ta cũng không biết tại sao người đàn ông trước mặt đột nhiên trở nên bốc lửa đến thế.

Hơn nữa càng cổ quái hơn là bản thân anh ta cũng bị bầu không khí này điều khiển, cảm giác chết thảm ban đầu trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một loại sợ hãi và khát vọng sống.

Bọn họ không thể chết ở đây.

Tất cả mọi người... đều phải sống sót.

Vẫn chưa đến bước đường tồi tệ nhất, bức tranh vẫn nằm trong tay bọn họ, bọn họ vẫn còn cơ hội.

Nhưng điều mà Tiêu Thái Lang không biết là Giang Thành có nhận định riêng về hình thức, Lâm Thần chắc hẳn sẽ đứng về phía bọn họ.

Trước đó trong điện thoại, Lâm Thần đã từng cầu cứu hắn, cầu xin hắn cứu mình.

Trong câu chuyện của Lý Tổ Mai, những bước chân thường lang thang ngoài cửa vào đêm khuya cũng là của Lâm Thần, và thứ cô đang tìm kiếm chính là bức tranh trên tay.

Cô biết chỉ có bức tranh này mới có thể đối phó được với người mặc đồ đen kia.

Mặt thiện của Vô chắc hẳn được giấu ở trong căn hộ 808.

Năng lực của người mặc đồ đen Vô chắc chắn vượt quá khả năng chống cự của bọn họ, cơ hội chiến thắng duy nhất là đánh thức mặt thiện của Vô.

Thực ra... đáng lẽ ra hắn sớm phải nghĩ đến điểm này rồi.

Con đường tồn tại trong phó bản lần này nằm ở mặt thiện trong lòng Nếu như không phải gặp một kẻ cứng rắn như tên mập, e rằng bọn họ đã bị xóa sổ trong truyện kinh dị của Lý Tổ Mai.

Ngoài ra còn có Tiêu Thái Lang, vốn dĩ là thế cục chết chắc, nhưng Ông Tình lại để anh ta đi.

Mặc dù Tiêu Thái Lang không thừa nhận, nhưng ít nhất là trong phòng ngủ của Ông Tình, khi anh ta nhìn thấy những bức ảnh trên tường và nghe Ông Tình kể về những trải nghiệm trong quá khứ của mình, vào lúc đó, mặt thiện trong lòng anh ta đã chiến thắng nỗi sợ hãi, anh là cảm thấy thực sự thương xót cho người phụ nữ này.

Giang Thành không biết nếu là hắn sẽ xảy ra chuyện gì, liệu có trở thành món đồ sưu tập mới của Ông Tình hay không.

Nhưng giây tiếp theo, suy nghĩ của hắn lập tức nhảy vào đường hầm kia.

Sâu thằm tưởng chừng như vô tận, hắn đưa tay tới cửa xe muốn thả tay Trần Di xuống, nhưng lại kỳ quái mà dừng lại.

Rõ ràng là cô đã không thể cứu được nữa, rõ ràng đó là yêu cầu của cô và không ai ép buộc cô, nhưng vào lúc đó, hắn lại do dự một cách hiếm có.

Đêm tối bên ngoài cửa xe hiện rõ trong tâm trí của hắn, khiến hắn cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả trong căn hộ 808.

Hắn không dám nghĩ nếu mở cánh cửa xe đó ra thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Dường như có thứ gì đó còn đáng sợ hơn người mặc đồ đen ẩn mình trong đêm tối đó, mà mục tiêu của thứ đó là chính mình.

Nó đang chờ mình mở cửa.
Bình Luận (0)
Comment