Chương 414: Tình báo
Chương 414: Tình báoChương 414: Tình báo
Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đây là một đứa trẻ dũng cảm, rất giống với tiểu ăn xin trước đây, đặc biệt là sự quyết tâm cuối cùng trong mắt.
Nếu Sở Cửu có thể nghe được những lời trong lòng anh ta bây giờ, chắc chắn cũng sẽ muốn anh ta lấy lại dũng khí để sống tiếp, không để cái chết của chính mình làm cho dao động.
Trong số bọn họ phải có người sống sót, để chấm dứt cơn ác mộng này.
Cho dù chỉ còn lại một người cuối cùng.
Nghe thấy tiếng gầm vang từ phía trên đầu truyền đến, tên mập không còn do dự nữa, xoay người chạy xuống tầng. ...
Nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, bóng người trong đêm tối hít một hơi dài rồi ho dữ dội, bọt máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.
Nhưng cổ quái là, máu của người đàn ông giống như axit mạnh, nhỏ giọt xuống mặt đất, ngay lập tức đốt cháy thành những lỗ đen trên sàn gỗ.
Không khí tràn ngập mùi lửa và mùi máu.
Cánh tay phải của người đàn ông buông thống không tự nhiên ở bên cạnh, dường như đã bị gãy, so với người phụ nữ chưa biết sống chết trước mặt, anh ta vẫn còn ít nhất nửa mạng sống.
Nguy Tân Đình xé toạc chiếc tất trên đầu, lộ ra khuôn mặt đầy vết máu, trong đó có một nhát sao gần như đã chém đứt xương mày anh ta.
"Làm tốt lắm." Anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Các bức tường ở hai bên hành lang, bao gồm cả trần nhà, đã bị phá hủy hoàn toàn trong trận chiến vừa rồi, khắp nơi là những dấu vết dữ tợn.
Một số thậm chí trông giống như tàn tích của móng vuốt của những con thú khổng lầ.
Năm phút ngắn ngủi này quả là một cơn ác mộng đối với cả hai người.
Nhưng may mắn thay... nó đã kết thúc.
Người phụ nữ tên Hoàn Diên Ninh này đã đốt hết chút sức lực cuối cùng vốn không phải của mình, cô đã cưỡng chế mở cửa, lấy trộm từ tay ác quỷ.
Mà giờ đây, cô phải trả giá cho hành động của mình. Tác dụng phụ bắt đầu xuất hiện, sự dị hóa trên cơ thể cô bắt đầu mờ dần, khuôn mặt hung dữ của cô trở lại là khuôn mặt trẻ con.
Một nửa khuôn mặt được bao trùm bởi những sợi tóc con, dáng người phụ nữ chỗ nào ra chỗ nấy, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, rất khiến cho người ta nảy sinh những suy nghĩ bậy bạ.
"Khụ khụ..." Cô khẽ run lên, miệng nôn ra máu đen, đôi mắt xanh sapphire mà người khác ngưỡng mộ đã bị đốt cháy.
Cô đã không còn bất kỳ uy hiếp nào nữa, ngay cả khi bỏ mặt không quan tâm, e rằng cũng khó mà sống sót qua nổi 10 phút.
Nguy Tân Đình loạng choạng bước tới, cuối cùng ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn người phụ nữ khiến anh ta cảm thấy khó nhằn này.
Mắt cá chân của Nguy Tân Đình có máu chảy ra, mỗi bước đi đều có cảm giác nhớp nháp, để lại dấu giày đẫm máu.
"Tôi đã cảnh cáo cô rồi, nhưng cô không nghe." Nguy Tân Đình dừng một chút: "Bây giờ cô như thế này, hoặc là bị trực tiếp phản phệ mà chết, hoặc là có thể gắng gượng qua, nhưng kết quả chờ đợi cô sẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết".
"Cô sẽ bị ăn mòn, mất đi lý trí." Nguy Tân Đình bỗng nhiên hạ giọng: "Đây chính là cái giá mà cô phải trả cho sự ngu ngốc của mình."
"Nhưng cô thật may mắn khi gặp được tôi, cho nên..." Anh ta cười toe toét, thay đổi giọng điệu: "Cô vẫn còn có con đường thứ ba nữa."
"Người Gác Đêm sẵn sàng hy sinh người như cô để đánh lén, nhất định là có tình báo chính xác." Anh ta từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt không khỏi nhăn nhó vì đau đớn của Hoàn Diên Ninh, nói: "Các cô biết sẽ có người như tôi đến, phải không?"
"Loại tình báo cấp bậc này chỉ có một số ít người có tư cách biết được, các cô đã có người thâm nhập vào nội bộ chúng ta." Nguy Tân Đình nói: "Chúng ta hãy làm một giao dịch đi, cô nói cho tôi biết tên của người này, tôi sẽ giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này."
"Cô không những có thể sống sót, hơn nữa... tôi thậm chí còn có thể giúp cô chiếm được một cánh cửa, để cô có thể thực sự kiểm soát được loại sức mạnh đó."
Giọng nói của anh ta rất quyến rũ, không biết là do kỹ năng hay năng lực của chính anh ta.
Tóm lại, giọng nói của anh ta đã khiến người phụ nữ có phản ứng, anh ta nhìn thấy người phụ nữ sắp chết đưa ra một bàn tay run rẩy, những hạt máu đỏ tươi lăn trên đầu ngón tay thon dài. Dây thanh quản của cô đã bị máu nóng đốt cháy, nhưng cô vẫn có thể viết bằng tay.
Hơi thở của Nguy Tân Đình trở nên gấp gáp, anh ta luôn hoài nghi có Người Gác Đêm trà trộn vào nội bộ của bọn họ, xem ra đúng là như vậy thật.
Sau khi nhìn thấy những lời này của người phụ nữ viết ra, Nguy Tân Đình không khỏi giật mình, sau đó sắc mặt anh ta lập tức tối sầm, đồng thời bên tai truyền ra một tiếng cười khúc khích.
Trên mặt đất rõ ràng để lại một số 4.
Tiếng cười càng lúc càng cường điệu và gay gắt, sắc mặt Nguy Tân Đình âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đôi mắt của người phụ nữ đã bị hủy hoại, làn da trắng ngần đầy vết máu, cô cuộn tròn trên mặt đất như một con chó hoang vô gia cư.
Toàn thân run rẩy nhẹ vì cơn đau dữ dội.
Nhưng một thứ sa cơ lỡ vận đến như vậy lại dám cười nhạo chính mình?
Nguy Tân Đình mặt không biểu cảm đứng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi lộ ra ngoài đầy mỉa mai của Hoàn Diên Ninh, sau đó nhấc chân, dùng sức giẫm lên đầu cô.
Trong hành lang, tiếng cười nhạo đột ngột dừng lại.....
"Hách Soái sẽ ở tầng 8 chứ?" Men theo cầu thang đi lên trên, Tiêu Thái Lang lúc nào cũng chú ý đến xung quanh, nhỏ giọng hỏi sang bên cạnh.
"Chắc chắn rồi." Tên mập dùng đôi mắt nhỏ nhìn trái nhìn phải.
"Nhưng anh ấy không có bức tranh này, đến đó, cũng là tự tìm đường chết." Tiêu Thái Lang sau khi nghe điều này không khỏi cảm thấy lo lắng, anh ta có ấn tượng khá tốt về Hách Soái.
"Anh yên tâm, anh ấy chạy nhanh hơn cả chó, não còn ranh hơn cả khi, hai chúng ta có chết rồi thì anh ấy cũng không thể chết được, hơn nữa tôi đoán rất có thể anh ấy đang trốn trong một căn hộ trống nào đó xung quanh tầng 8." Tên mập thấp giọng nói: "Anh ấy không ngốc, biết phải chờ đợi chúng ta."
Khoảng 10 phút trước, tên mập chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng, khung cảnh trước mắt giống hệt như những gì Tiêu Thái Lang đã thấy trước đây.
Là chung cư Bình An.
Vừa bước vào tòa số 3, liền bắt gặp Tiêu Thái Lang đang trốn sau một Hai người ban đầu thử nghiệm lẫn nhau một phen, đến khi không phát hiện thấy điều gì bất thường, mới tập hợp cùng nhau.
Sau một hồi thảo luận, bọn họ quyết định lên tầng 8 trước.
Bởi vì bản thân không biết rõ về Hách Soái, nên Tiêu Thái Lang tạm thời tin lời tên mập, trên đường đi tên mập tranh thủ thời gian để xem bức tranh trên tay Tiêu Thái Lang.
Ở mặt trước và mặt sau của bức tranh, lần lượt tượng trưng cho một mặt tuyệt vọng của Vô, cùng với một mặt thiện ý của Vô.
Tiêu Thái Lang không cần phải giải thích điều này, khoảnh khắc nhìn thấy Vô mặc đồ đen trên bức tranh, khí tức tuyệt vọng đập vào mặt gần như khiến anh ta suýt ngạt thở.
Mãi cho đến khi Tiêu Thái Lang nhanh chóng lật bức tranh về mặt thiện ý, cảm giác ngột ngạt của tên mập mới dễ chịu đi hơn rất nhiều.
Hai người rón rén đi lên tầng 8, ở đây rất yên tĩnh, sâu trong hành lang hoàn toàn bị đêm tối bao phủ.
Khác với căn hộ mà bọn họ ở, nơi này cũ kỹ hơn, tường hai bên và trần nhà phía trên dường như đã bị nước thấm vào, có những mảng mốc đen lớn.
Nếu phải miêu tả thì tên mập cảm giác như thời gian đã dừng lại ở đây, không khí tràn ngập mùi thời gian xưa cũ.
Vài giây sau, một cánh cửa cách đó không xa đột nhiên mở ra một khe nhỏ, sau đó một bàn tay đưa ra vẫy về phía bọn họ.
Là bác sĩ!
Sắc mặt của tên mập đột nhiên vui mừng kinh ngạc, nhưng Tiêu Thái Lang đã tóm lấy anh ta, hai người không ai bước vào trong hành lang, chỉ đứng ngoài cửa an toàn nhìn.