Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 418 - Chương 418: Đừng Cử Động

Chương 418: Đừng cử động Chương 418: Đừng cử độngChương 418: Đừng cử động

Tại sao... tại sao lại như vậy?

Sự việc bắt đầu đi chệch khỏi dự đoán ban đầu, vốn dĩ Giang Thành cho rằng Lâm Thần không hay biết gì về những chuyện mà đám người Lý Mậu Thân làm, là do trong một lần quay nào đó, xuất hiện tai nạn bất ngờ, nên dẫn đến cái chết của Lâm Thần.

Nhưng bây giờ có vẻ như Lâm Thần không những biết rõ chuyện giữa đã xảy ra giữa Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy, hơn nữa còn nắm rõ về kế hoạch quay phim của bọn họ.

Cô đã xem trộm nhật ký của Lý Mậu Thân, thậm chí ngay cả khi bọn họ tụ tập lại với nhau để bàn bạc kế hoạch, Lâm Thần vẫn đứng ngoài cửa sổ, im lặng dõi theo.

Cô hoàn toàn nhận thức được trò lừa đảo này!

Nhưng ... tại sao?

Tại sao cô ấy không chọn cách vạch trần hay phản kháng?

Một bầu không khí đáng ngại dâng lên trong lòng Giang Thành, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như tưởng tượng.

Nhật ký bắt đầu từ ngày 7 tháng 5, Lý Mậu Thân phàn nàn rằng nền tảng không cho lợi dụng kẽ hở để lách luật, những video mà mình quay không thể nổi được, từ đó nảy ra ý tưởng tạo ra những video thật bùng nổ.

Cứ như vậy, mọi chuyện tiếp tục cho đến ngày 10 tháng 6, mới thực sự chuẩn bị xong mọi thứ, bắt đầu việc quay phim.

Trong quá trình này, giọng điệu của Lý Mậu Thân trong nhật ký tạo ấn tượng rằng anh ta rất có động lực, nhưng chỉ ngắn ngủi 2 ngày sau, sắc thái của Lý Mậu Thân trong nhật ký đã thay đổi.

Trong lần quay đầu tiên, có vấn đề về ánh sáng, nhưng có thể thấy Lý Mậu Thân lúc này không coi trọng vấn đề và cho rằng đó không phải là vấn đề lớn.

Ngay sau đó, trong lần quay phim thứ hai, Lý Mậu Thân bắt đầu do dự trong nhật ký của mình, dường như gặp phải một số rắc rối không thể lý giải.

Lần quay thứ ba, sau khi quay trở về, cảm xúc của Lý Mậu Thân khó có thể bình tĩnh, bọn họ quay được một bóng người màu đen, nhưng đó không phải là người của bọn họ, Tống Tiểu Du đóng giả quỷ vẫn chưa xuất hiện. khi Vu Âu Vy đóng giả quỷ để hù doạ Lâm Thần, vậy mà còn gặp phải chuyện cực kì khủng khiếp.

Cô ta kể rằng khi đang trốn dưới gầm giường thì có người nắm lấy chân, còn nói rằng Lâm Thần có gì đó không đúng, đầu của cô ấy có thể quay ra sau ngay lập tức, từ trước ra sau đều không có mặt, mà đều là tóc!

Mặc dù Lý Mậu Thân nói rằng đồng bọn muốn lấy cớ này để xin thêm tiền nhưng anh ta vẫn đến chùa cúng bái để tỏ lòng thành kính.

Ánh mắt Giang Thành hơi thay đổi, xem ra trong quá trình bọn họ quay phim... đã đụng phải quỷ.

Hơn nữa còn bắt đầu từ ngay lần quay đầu tiên.

Chẳng lẽ là...

Ngay lúc Giang Thành đang do dự, liền nhìn thấy Lâm Thần bên cạnh đột nhiên động đậy, cô chậm rãi đặt cuốn nhật ký trong tay xuống, sau đó cúi đầu dùng hai tay che mặt.

Giang Thành không nghe thấy tiếng nức nở, chỉ nhìn thấy thân hình gầy gò của Lâm Thần co rúm lại, hơi run rẩy, cảnh tượng đau lòng không thể giải thích được.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng bóng tối xung quanh khiến Giang Thành có cảm giác nguy hiểm, Lâm Thần trước mặt cuối cùng cũng dừng lại.

Cô chậm rãi đứng dậy, ở trong bếp lấy một cốc nước lớn, sau đó đi vào phòng ngủ, mở chiếc gối mà Giang Thành đã ngủ trước đó ra, dưới gối là một chiếc chai nhựa màu trắng.

Lâm Thần mở nắp chai nhựa, đổ ra một nắm thuốc lớn.

Đó là thuốc Valium.

Đối với hầu hết mọi người, nó là một loại thuốc ngủ được sử dụng rộng rãi.

Sau khi bị tra tấn trong thời gian dài, Lâm Thần cuối cùng đã chọn ngõ cụt này, cô đã suy sụp và hy vọng có thể kết thúc mọi chuyện bằng cái chết.

Giang Thành theo bản năng đi tới, muốn đoạt lấy viên thuốc trong tay cô.

Nhưng một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra, bàn tay của hắn lại xuyên qua cơ thể Lâm Thần mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Một lần, hai lần... Giang Thành muốn ngăn cản cô, nhưng lại không thể, lúc này Lâm Thần giống như một hình chiếu ba chiều. Hắn và Lâm Thần căn bản không ở cùng thời gian và không gian, hắn là lữ khách vượt qua quãng đường dài đến đây, hắn chỉ có thể nhìn sự việc phát sinh, nhưng lại không có năng lực thay đổi.

Đây rất giống với ác mộng.

Trong ác mộng, dù họ có làm gì, làm tốt đến đâu, họ cũng không thể thay đổi sự thật đã được xác lập, quá khứ không thể thay đổi, tất cả những gì họ có thể làm là để bản thân sống lâu nhất có thể.

Nhưng Giang Thành lại đút tay vào túi, nghĩ đến bức tranh.

Bức tranh do chính Lâm Thần để lại.

Có lẽ bức tranh đó có thể ngăn chặn điều này.

Hãy để cô ấy hiểu rằng nếu cô ấy chết thì sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp như thế nào, người mặc đồ đen không phải do Lâm Thần sáng tạo ra, ở một khía cạnh nào đó, Lâm Thần mới là nguồn gốc của mọi thứ.

Cô ấy sẽ không hiểu nỗi tuyệt vọng của mình đã tạo ra loại quái vật đáng sợ đến như thế nào, cũng như những truyện kinh dị khiến người ta phải rùng rợn đến đâu.

Dùng mặt thiện của Vô để xua tan nỗi tuyệt vọng trong lòng Lâm Thần là cách duy nhất để phá vỡ tình thế.

Nhưng ngay khi hắn chạm vào bức tranh và định lấy nó ra cho Lâm Thần xem———

"Đừng cử động." Một giọng nói âm trầm vang lên.

Cùng lúc nghe được giọng nói này, Giang Thành lập tức dừng lại, hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.

Là Vô.

Lúc này, một cái bóng màu đen đang đứng cách đó vài mét, trên ban công nhỏ.

Viền áo gió đen thỉnh thoảng bị gió xé toạc, thân hình gầy gò đứng đó như lá cờ chiến cắm trên mặt đất.

Dưới vành mũ có một đôi mắt đỏ rực.

Ngón tay cầm bức tranh của Giang Thành hơi động đậy.

Nhưng giây tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng dao được rút ra khỏi vỏ.

Thật khó để diễn tả cảm giác này như thế nào, con dao còn chưa được rút ra khỏi vỏ, nhưng cái lạnh đã lan tràn khắp không khí, hơi thở do lưỡi dao mang đến khiến hắn không thể thở được.

Quay lưng về phía người mặc đồ đen, Giang Thành chậm rãi rút tay ra Giang Thành nói: "Có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà."

Hắn cũng cân nhắc khả năng lấy bức tranh ra ngay lập tức và đánh thức Lâm Thần, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn vẫn cảm thấy việc cứu mạng mình và giữ cho ngọn núi xanh còn sống mà không sợ hết củi là quan trọng hơn.

Chỉ trong mười giây, Lâm Thần đã nuốt một lượng lớn thuốc ngủ.

Thân hình gầy gò ngồi bên giường, Giang Thành bất lực nhìn cô dần mất đi ý thức rồi ngã xuống giường.

"Cô ấy sớm đã chết rồi có phải không?" Giang Thành nhìn người phụ nữ tội nghiệp trước mặt, bình tĩnh nói: "Lần đầu tiên cô ấy chết là anh đã cứu cô ấy."

Mọi chuyện dần dần sáng tỏ, đồng hồ điện tử trên tường xác nhận Lâm Thần thật sự đã chết từ lâu trước khi cả quay phim và chết vì uống thuốc ngủ quá liều.

Nhưng sau khi chết, cô đã được hồi sinh bởi một sức mạnh quỷ dị nào đó.

Không cần phải đoán, đây chính là tác phẩm của kẻ đứng sau hắn.

Sau khi tỉnh lại, cô vẫn đang sử dụng cơ thể trước đây của mình, tuy bề ngoài trông như không có gì nhưng bên trong cơ thể cô thực chất đang dần mục nát thối rữa.

Đây là lý do tại sao báo cáo khám nghiệm tử thi do cảnh sát đưa ra đã đưa ra kết luận đó.

Đồng thời, Lâm Thần cũng mất đi phần ký ức về cái chết đó, nhưng sau đó, sự xuất hiện của cảnh sát đã đánh thức lại tất cả.

Vì vậy Lâm Thần không thể tiếp nhận mình như vậy, cảm xúc suy sụp một lần nữa, rồi lựa chọn nhảy từ ban công xuống.

Đây là điều mà người bình thường hiểu là thời điểm Lâm Thần qua đời thực sự.

Về những điều bất thường xảy ra trong quá trình quay phim, đó là vì lúc đó Lâm Thần đã chết nên đương nhiên cũng có một số năng lực của quỷ.

Người đóng giả quỷ, để hù doạ quỷ đóng giả người, Giang Thành cho rằng Lý Mậu Thân quả đúng là một nhân tài chết tiệt.
Bình Luận (0)
Comment