Chương 419: Người thân
Chương 419: Người thânChương 419: Người thân
"WTF?" Tên mập đầu tiên là ngây người ra, tiếp sau đó thì đùng đùng nổi giận, anh ta thật không ngờ tới tên này lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Người này là một tên điên phải không, tên mập cảm thấy anh ta phải sánh ngang với cái tên Trần Nhiên trong phó bản trên hải đảo.
Hai tên này nói không chừng là cùng một mẹ sinh ra.
"Anh Nguy này!" Tiêu Thái Lang vẫn có thể kìm nén được cơn giận, nhưng cũng bị mấy lời nói này của Ngụy Tân Đình chọc tức không nhẹ: "Anh có nhất thiết phải như vậy không?"
Sau khi nhìn Ngụy Tân Đình từ trên xuống dưới vài lần, Tiêu Thái Lang ra hiệu nói: "Anh bị thương nặng như vậy, mà anh dám chắc chắn có thể giải quyết được hai người chúng tôi."
"Mà anh có từng nghĩ tới hay chưa, cho dù anh có thể giải quyết được chúng tôi, tiếp theo sẽ thế nào? Trong tay anh không có manh mối, anh sẽ đối mặt với người mặc đồ đen ra sao?"
"Chúng tôi cũng không ngại nói thật với anh nhé, có thể sống sót cho đến bây giờ, chúng tôi cũng không quá tệ như anh nghĩ đâu. Nếu chúng tôi mà thực sự ra tay, cùng lắm là mọi người đồng quy vu tận." Tiêu Thái Lang nói: "Tôi đã học judo, còn có đấu vật tự do." Anh ta dừng lại một chút, rồi tự tin nói: "Anh đừng nghĩ rằng tôi trông có vẻ thật thà, nhưng thực tế tôi rất giỏi chiến đấu đấy."
"Tôi cũng vậy." Tên mập làm ra vẻ cực kì hung hãn, uy nghiêm: "Tôi còn lợi hại hơn cả anh ấy đấy, tôi khuyên anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ."
"Gia đình nuôi anh lớn đến như thế này cũng không dễ dàng gì." Tên mập khẩu xà tâm phật nói: "Anh vẫn còn trẻ, tuyệt đối không nên dấn thân vào con đường phạm tội."
"Vậy à." Ngụy Tân Đình nở nụ cười càng thêm khoa trương, anh ta nhìn chằm chằm hai người trước mặt, tựa như phát hiện ra một món đồ chơi mới: "Nhưng tôi là trẻ mồ côi, cho nên không ai quan tâm sống chết của tôi hết."
"Không sao đâu, không sao đâu." Tên mập đang suy nghĩ làm sao để cảm hoá anh ta, sau đó đột nhiên nói: "Hay là anh nhận tôi làm mẹ đỡ đầu đi, như vậy ít nhiều coi như anh cũng có một gia đình."
Tiêu Thái Lang: "2??"
Thần sắc phức tạp nhìn tên mập, Tiêu Thái Lang cảm thấy người đàn ông này cũng không bình thường, mồm mép cũng lanh lợi ghê, e rằng cũng là một ông chủ lớn ẩn giấu thân phận. Lại liên kết với tình huống trong biển lửa lúc trước, cũng chính là tên mập này đã cứu được mọi người.
"Anh nắm chắc có thể đối phó được anh ta." Tiêu Thái Lang dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được, kinh ngạc nói: "Vậy thì tốt quá."
Tên mập chớp chớp mắt, nghỉ ngờ hỏi: "Không phải anh đã từng luyện võ à? Judo, chiến đấu tự do..." Tên mập nhớ tới người đàn ông này vừa nói mình đặc biệt giỏi đánh nhau.
"Tôi gạt anh ta đấy." Tiêu Thái Lang vội vàng giải thích.
Tên mập dừng một chút, sau đó sắc mặt xấu hổ nói: "Vậy hai anh em chúng ta có lẽ phải chịu khổ một chút rồi." Anh ta dừng một chút, thấp giọng nói: "Tôi cũng lừa anh ta."
Ngụy Tân Đình nghiêng cổ nhìn hai người thì thầm to nhỏ nói: "Được rồi." Anh ta cười nói: "Chúng ta có thể bắt đầu rồi."
"Anh đừng có mà cho thể diện còn không cần nha!" Tên mập mạnh dạn nói: "Chúng ta có thế nào thì cũng là hai người đánh một mình anh, cho nên anh cũng không nhất định có ưu thế."
"Không." Ngụy Tân Đình cười nói: "Anh hiểu lầm rồi, là 2 đấu 2, bên phía tôi... cũng là hai người."
Có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, Tiêu Thái Lang lập tức quay đầu lại, nhưng vẫn là đã muộn một bước, một cánh tay đen tuyền đột nhiên tóm đến, mục tiêu là tên mập.
Trong cơn nguy cấp, Tiêu Thái Lang lập tức đẩy tên mập ra, nhưng cổ tay của anh ta đã bị tóm lấy và kéo vào bóng tối.
Khi tên mập tỉnh lại, Tiêu Thái Lang đã biến mất.
"Tiêu Thái Lang!" Tên mập hét lớn.
"Suyt-" Đưa ngón trỏ vào giữa môi, Ngụy Tân Đình chậm rãi đi về phía tên mập, trong tay anh ta có một con bướm xinh đẹp bay lên bay xuống.
"Đừng làm ồn." Ngụy Tân Đình nheo mắt lại, mỗi bước đi đều để lại vết giày đẫm máu, tiếng lạo xạo thật khó chịu.
Khi còn cách tên mập khoảng 5 mét, Ngụy Tân Đình dừng lại, trong ánh mắt sợ hãi của tên mập, khẽ cúi đầu hành lễ một cái với đối phương.
"Thời gian còn lại, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn."...
"Khụ khụ..." Tiêu Thái Lang tỉnh lại trong một vùng tối đen, đầu óc choáng váng, lúc nãy hình như trong lúc bị kéo đi, đã bị đập đầu xuống đất.
Anh ta không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không nhúc nhích. na#Œc lai nín thở: cảm nhân đông tĩnh nần đá. Bắt anh ta đi chắc chắn là quỷ.
Nơi đây chắc hẳn là một truyện kinh dị khác.
Anh ta cần xác định nguồn gốc của truyện kinh dị này, hay nói đúng hơn, con quỷ trong truyện kinh dị này là ai?
Gần đó mơ hồ có âm thanh, không lớn, anh ta nín thở, cố gắng dán đầu vào tường.
Bởi vì tư thế này thực sự không hề thoải mái, anh ta liền chậm rãi di chuyển vị trí, đưa tay dọc theo mép tường về phía trước.
Nhưng chỉ khoảnh khắc này thôi đã khiến toàn thân anh ta lạnh toát.
Anh ta chạm phải thứ gì đó có lông.
Nó tương đối lớn, hơn nữa... từ từ, thứ đó dường như đã thức dậy, vậy mà còn bắt đầu động đậy rồi.
Tiêu Thái Lang còn không biết mình đã làm thế nào để nghiến răng nghiến lợi, mới không hét lên nữa.
Ngay sau đó, có một thứ gì đó ướt át xẹt qua bàn tay anh ta, ống tay áo của anh ta ban đầu là xắn lên, cái thứ dài dài ướt át đó liền kéo dài đến tận cổ tay.
Nỗi sợ hãi cực lớn bùng nổ trong lòng, mạch máu như đã đóng băng.
Đó là ... đó là một cái lưỡi!
Hơn nữa, đó là chiếc lưỡi dài và to hơn rất nhiều so với người bình thường.
Anh ta chậm rãi xoay cái cổ cứng ngắc của mình, phiên bản máy móc nhìn vào bóng tối bên cạnh, đáng tiếc không thể nhìn thấy gì, nhưng giờ phút này, anh ta lajị cảm thấy có chút may mắn.
Anh ta sợ nhìn thấy thứ gì, rồi sau đó sợ chết khiếp luôn.
Sự việc đã rất rõ ràng rồi, trong bóng tối cạnh bức tường có một người nằm cạnh anh ta, hơn nữa người này còn có một cái lưỡi rất dài.
Nỗi sợ hãi đột ngột gần như khiến Tiêu Thái Lang muốn khóc, chỉ sợ đây là một con quỷ chết vì treo cổ.
Anh ta nghĩ ngay đến lời tên mập từng nói.
Sở Cửu!
Ánh mắt anh ta chợt khựng lại.
Quấn lấy anh ta chính là truyện kinh dị của Sở Cửu!
Cô ấy đã bị cô dâu quỷ trong căn hộ kia treo cổ chết, còn có cả Lục Vừa nghĩ tới Sở Cửu đang liếm mình, Tiêu Thái Lang trong lòng không chỉ có sợ hãi, mà còn có chút phức tạp, anh ta nghĩ ngợi một chút, rồi đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Là Sở Cửu đã cứu chính mình, cũng là cô đã đánh đổi mạng sống của mình, nghĩ như vậy, cho dù có chết trong tay cô thực ra cũng không thiệt thòi.
Manh mối cũng đã được truyền lại cho đồng đội.
Công bằng mà nói, anh ta cảm thấy đòn cuối cùng mà Sở Cửu giao cho mình đã hoàn thành rất tốt.
Khoảng cách với mình càng ngày càng gần, Tiêu Thái Lang thậm chí đã có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cô ấy đang từng chút một đến gần.
Xem ra mọi chuyện sắp kết thúc rồi...
Giờ phút này, sự kinh sợ trong lòng của Tiêu Thái Lang vậy mà lại đang dần dần rút đi, có thể để Sở Cửu tiễn mình đoạn đường cuối cùng cũng rất tốt, ít nhất còn tốt hơn là chết trong tay "người ngoài" vô danh không quen biết.
Không đúng.
Là "quỷ ngoài".
Anh ta vậy mà lại đang có cảm giác may mắn vì phù sa không chảy ruộng ngoài.
Lúc này Sở Cửu hiển nhiên đã mất đi ý thức, không còn nhận ra chính mình nữa, bằng không một cô gái lương thiện như vậy, sao có thể nhẫn tâm ra tay với mình chứ.
Càng ngày càng gần rồi, vào giây phút cuối cùng, Tiêu Thái Lang mở rộng vòng tay và ôm bóng đen đang đến gần vào lòng: "Đừng sợ, Sở Cửu." Tiêu Thái Lang nhẹ nhàng nói: "Anh đến đi cùng em đây."
Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Thái Lang cảm thấy tại sao cảm giác này ... lại khác với tưởng tượng của mình, cái lưỡi kia vẫn đang điên cuồng liếm mặt anh ta.
"Gâu gâu!"