Chương 420: Ánh nắng
Chương 420: Ánh nắngChương 420: Ánh nắng
Đây là... Tiêu Thái Lang đã phản ứng lại, đây đâu phải là Sở Cửu, đây là con chó lông vàng lớn trong phòng ngủ của Ông Tình mà!
Đúng như anh ta nghĩ, ở bên phải anh ta vẫn còn có một con.
Con kia sau khi nghe thấy có động tĩnh, cũng sáp đến, còn nhiệt tình hơn rất nhiều so với con đầu tiên.
Tiêu Thái Lang từ từ đặt con chó lông vàng xuống, sau đó đứng dậy, sau khi biết rằng mình có thể đang ở trong phòng ngủ của chị Tình, cả người anh ta chợt trở nên tự tin hơn.
Sau đó theo trí nhớ chậm rãi đi về phía trước, anh ta men theo tường, nhanh chóng tìm được cái đèn ngủ kia.
Gạt công tắc một cái.
Ánh đèn ngủ màu cam thật sự đã sáng lên.
Nhìn đồ đạc quen thuộc gần đó, Tiêu Thái Lang cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Chị Tình ở đâu rồi?
Cửa phòng ngủ đang đóng lại, hai con chó lông vàng to lớn ngoan ngoãn nằm dưới chân Tiêu Thái Lang, một con còn chạy đến góc tường, khi quay lại còn ngậm một quả bóng tennis trong miệng.
Nó nhìn chằm chằm vào Tiêu Thái Lang với ánh mắt mong đợi và thở dốc, dường như muốn Tiêu Thái Lang chơi bóng với nó.
Tiêu Thái Lang quỳ xuống, dùng tay sờ lên đầu con chó săn lông vàng to lớn: "Chủ nhân của mày đâu?" Anh ta trầm giọng hỏi.
"Gâu! Gâu gâu!"
"Bỏ đi." Tiêu Thái Lang không nói nên lời lắc đầu: "Hỏi mày cũng như không, tốt nhất là tao tự mình đi tìm cho xong."
Con chó lông vàng to lớn muốn chơi bóng nghiêng cổ dường như suy nghĩ một lúc rồi bỏ chạy, đi lấy một bức ảnh từ chiếc tủ nhỏ cạnh giường đến.
Tiêu Thái Lang ngơ ngác khi nhận được bức ảnh, bên trên là ảnh chụp chung của một nam và một nữ.
Người phụ nữ đương nhiên là chị Tình, người đàn ông là Lý Mậu Thân!
"Chị Tình đi tìm Lý Mậu Thân rồi?"
Trong lòng theo bản năng cảm thấy bất an, Tiêu Thái Lang lập tức đứng dậy mở cửa phòng ngủ, phòng khách cũng trống rỗng, hình như chị Tình quả thực không có ở đây.
Lý Mậu Thân ở căn hộ 503 của tòa nhà số 3, chị Tình chắc chắn đã đến đó.
Không chần chừ gì nữa, anh ta lập tức đi về phía cửa, khi đi ngang qua nhà bếp, anh ta từ bên trong lấy một con dao, vung vẩy trên không vài lần, tuy không tiện dụng bằng con dao lớn kia, nhưng có còn hơn không.
Sau khi đi ra phía sau cánh cửa, anh ta khẽ dùng một chút lực, cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Anh ta thông qua qua khe hở nhìn chuyển động bên ngoài cửa.
Trong hành lang yên tĩnh, cửa đối diện đóng chặt, xem ra không có vấn đề gì.
Anh ta chậm rãi mở cửa, khoảng cách dần dần rộng ra, vừa nhấc chân định bước ra khỏi cửa, anh liền vô cớ rùng mình một cái.
Hình như... có gì đó không đúng.
Anh ta cẩn thận kiểm tra những gì đang diễn ra xung quanh mình, thậm chí còn nhìn lại phía sau, nhưng không có gì bất thường hết, vậy rút cuộc đó là gì...
Khi ánh mắt quét qua mép cửa, anh ta đột ngột dừng lại, sau đó từ từ lùi lại cho đến khi tập trung vào một điểm.
Một lúc sau, một cơn ớn lạnh từ tim dâng lên, một mạch từ chân lạnh đến đỉnh đầu.
Cánh cửa nhà chị Tình vậy mà lại mở từ trong ra ngoài.
Nhưng anh ta nhớ rõ lần trước tới, cánh cửa này là từ ngoài vào trong.
Lúc đó anh ta có ấn tượng rất sâu sắc, vì lúc đó chị Tình chỉ mở cửa ra một khe hở, Hách Soái là đã nhét tiền thông qua khe hở đó.
Không đúng!
Đây là một cái bẫy!
Nếu đi ra khỏi cánh cửa này, bản thân sẽ chết!
Anh ta lập tức lùi lại sau một bước, nhưng ngay khoảnh khắc anh ta chuẩn bị đóng cửa lại, một cảnh tượng còn đáng sợ hơn liền xuất hiện trước mặt.
Hai khuôn mặt quỷ đầy hung dữ thò ra từ phía trên khung cửa, khiến Tiêu Thái Lang sợ đến mức lùi lại vài bước.
Một cái là của Lý Mậu Thân, mà cái còn lại, chỉ có thể nhìn ra là một Nhưng bởi vì quá âm u, hơn nữa còn bị mái tóc dài ướt át che khuất nên ban đầu anh ta không nhận ra.
Có điều đây chắc là Vụ Ấu Vy.
Hai con quỷ này đang nằm ở trên trần hành lang phía sau cánh cửa, đang chờ chính mình, chỉ cần bước ra khỏi cửa liền sẽ bị bọn chúng giết chết, thật là âm hiểm...
Sau khi ổn định lại tâm trí, Tiêu Thái Lang từ từ bình tĩnh lại, hai con quỷ ngoài cửa dường như cũng hiểu rằng mình đã bị lộ, vì vậy sau khi để lại một luồng khí tức cực kì không cam tâm, liền chậm rãi bò di.
Nhưng Tiêu Thái Lang biết rõ, bọn chúng chắc chắn còn chưa rời đi, mà đợi sẵn ở ngoài cửa, đợi mình đi ra ngoài.
Tuy rằng tạm thời ở trong nhà tương đối an toàn, nhưng bản thân cũng không thể vĩnh viễn bị giam ở chỗ này, tình hình bên phía tên mập còn chưa rõ thế nào, Hách Soái lại càng nguy hiểm hơn.
Chậm rãi, anh ta dời ánh mắt đi, bắt đầu nhìn quanh nhà, tại sao... hai con quỷ kia không dám vào nhà giết mình?
Rõ ràng là cửa đã mở rồi, anh ta đã trải qua rất nhiều phó bản, theo lẽ thông thường, lúc này hẳn là đã chết rồi mới đúng.
Chẳng lẽ... trong căn nhà này còn có thứ gì khiến bọn chúng sợ hãi, cho nên mới không dám đi vào?
Là chị Tình!
Một căn nhà trống chắc chắn không thể hù dọa được hai con quỷ đó, lời giải thích duy nhất là chị Tình cũng đang ở trong nhà.
Nhưng vấn đề tiếp theo lại phát sinh.
Chị Tình vì sao không xuất hiện?
Tiêu Thái Lang nhớ lại người phụ nữ dịu dàng đó, trong mắt hiện lên một tia ấm áp.
Anh đang suy đoán, liệu có phải chị Tình đang bị hạn chế bởi thứ gì đó như quy tắc chẳng hạn, nên không thể xuất hiện hay không.
Anh ta đứng dậy, lập tức đi đến phòng ngủ của chị Tình, đây là nơi chị Tình qua đời lần cuối, nên nếu chị Tình ở đây thì rất có thể chị cũng sẽ ở đây.
Chấp niệm ở đây là nặng nhất.
Ngay lúc anh ta đang nhìn xung quanh, hai con chó lông vàng to lớn lại xuất hiện, một trong số chúng ngậm bức ảnh ban đầu trong miệng. Tiêu Thái Lang nhận lấy, nghỉ ngờ nhìn nó, Lý Mậu Thân vẫn tỏ ra kiêu ngạo, nhưng chị Tình... sắc mặt Tiêu Thái Lang hơi thay đổi.
Chị Tình đã thay đổi rồi!
Chị Tình trong ảnh trông bộ dạng rất lo lắng, trên người có vết máu mờ nhạt, như thể cô ấy đang nỗ lực vượt qua một loại hạn chế nào đó.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là ánh mắt cô ấy đang nhìn vào chính mình, thể hiện ra sự quan tâm.
Chị Tình có thể nhìn thấy chính mình!
Tiêu Thái Lang ngay lập tức hiểu rằng đây có lẽ là truyện kinh dị thuộc về Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy, có quỷ mới biết được, hai tên này lại còn có thể xuất hiện cùng nhau.
Anh ta cũng mơ hồ cảm thấy, cơn ác mộng lần này đang dần dần sụp đổ, bầu không khí tuyệt vọng thống trị trước đó dường như đang bị một thế lực khác kiềm chế.
Mà sở dĩ bản thân không chết ngay từ đầu là vì chị Tình hoặc thế lực đó đã giúp đỡ.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là truyện kinh dị thuộc về Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy, quyền lực của bọn họ chiếm ưu thế nên chị Tình mới như thế này.
Không nghĩ tới việc làm sao trốn thoát, trong đầu Tiêu Thái Lang chậm rãi nảy ra một ý tưởng khác, nếu như ... dẫn dụ Lý Mậu Thân và Vu Ấu Vy vào nhà, tốt nhất là trong phòng ngủ.
Thì chuyện gì xảy ra?
Liệu mình có may mắn được chứng kiến đôi cẩu nam nữ này cùng nắm tay nhau sám hối dưới lưỡi dao đồ tể của chị Tình hay không?
Tiêu Thái Lang cười toe toét, đột nhiên cảm thấy thế giới tràn ngập ánh nắng.