Chương 422: Thế thôi hả
Chương 422: Thế thôi hảChương 422: Thế thôi hả
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Thái Lang, bàn tay cầm con dao của Ông Tình liền buông lỏng, con dao lớn rơi xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.
Khuôn mặt hung dữ dần dần trở lại bình thường, sau khi giết chết Lý Mậu Thân, người phụ nữ này cuối cùng đã đoạn tuyệt với con người cũ của mình.
Quay người lại, ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung này, cảm xúc trong mắt Ông Tình gần như trào dâng, một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng như được nhuộm máu run rẩy: "Cảm ơn cậu, Thái Lang."
Thực ra, kế hoạch ban đầu của cô cũng là để Thái Lang trốn trong phòng ngủ, nhưng không ngờ rằng, cái tên ngốc nghếch này lại dùng chính mình ra để làm mồi nhử, dụ dỗ Lý Mậu Thân.
Đây là điều mà Ông Tình không hề ngờ tới.
So với cái miệng lời ngon tiếng ngọt của Lý Mậu Thân, người đàn ông trước mặt trông thật ngốc nghếch và đáng yêu.
Cậu ấy hứa sẽ tìm lại công lý cho bản thân, để Lý Mậu Thân phải đền tội vì những gì mình đã làm, cậu ấy đã thực sự làm được rồi.
"Chị Tình..." Tiêu Thái Lang dựa vào tường: "Người đã từng làm tổn thương chị đã phải trả giá rồi, chị cũng phải bước ra khỏi quá khứ."
"Đừng tự hành hạ chính mình nữa." Tiêu Thái Lang nhìn Ông Tình, nói với giọng cầu xin: "Chị Tình là người tốt nhất." Anh ta dừng lại một cách mất tự nhiên, rồi nở một nụ cười rạng rỡ: "Chị nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
Câu nói cuối cùng đã khiến ánh mắt của Ông Tình hơi thay đổi.
Trong khoảnh khắc đó, cô liền xuất hiện phía trước Tiêu Thái Lang, Tiêu Thái Lang lúc này đang dựa vào bức tường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một cách mất tự nhiên.
Anh ta đặt một tay lên bụng, mặc dù vẻ mặt đang mỉm cười nhưng đôi vai lại run lên không kiểm soát, khóe miệng nhếch lên.
"Tí tách."
Ông Tình bất lực nhìn một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ ngón tay của Tiêu Thái Lang, rồi rơi xuống đất, giống như một thanh kiếm đâm vào trong mắt.
Chẳng mấy chốc, máu tươi đã tụ hợp thành một dòng. Kéo tay của Tiêu Thái Lang ra, Ông Tình nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, một vết thương cực lớn gần như xuyên thủng cơ thể của Tiêu Thái Lang.
Là lúc anh ôm Lý Mậu Thân.
Đôi mắt của Ông Tình lập tức đỏ lên: "Thái Lang." Ông Tình dùng cả hai tay để che vết thương cho Tiêu Thái Lang, nhưng màu đỏ tươi phun ra như thể tự do, cô có làm gì cũng không thể ngăn nó lại.
Sinh mệnh đang trôi đi như cát giữa kẽ ngón tay.
Nhưng điều khiến người ta bất lực nhất là, biết rõ như vậy rồi, nhưng lại không thể thay đổi được.
Tiêu Thái Lang vốn dĩ khá trắng trẻo, nhưng vì mất một lượng máu lớn khiến sắc mặt anh tái nhợt, anh dựa vào tường, rồi từ từ trượt xuống đất.
Màu máu nhuộm đỏ dưới chân, thậm chí khi bước lên còn có cảm giác hơi trơn trượt.
Ông Tình không biết phải làm sao, cô chỉ là một con quỷ, chứ không phải thần thánh, cô có thể làm được rất nhiều việc, cũng sở hữu sức mạnh mà người thường không thể chạm tới, nhưng hiện tại cô lại không thể làm được gì.
Cô nghiến răng cố gắng di chuyển cơ thể của Tiêu Thái Lang để anh thoải mái hơn, nhưng bàn tay đưa ra của cô đã bị Tiêu Thái Lang nắm lấy.
Đối phương yếu ớt lắc đầu, ra hiệu cho cô không cần: "Khụ khụ..." Khóe miệng phun ra bọt máu, tựa đầu vào tường, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp nhìn Ông Tình.
"Chị ... Chị Tình." Tiêu Thái Lang cố gắng hết sức để nở một nụ cười dễ thương, Ông Tình nắm lấy tay anh, ngón tay run rẩy: "Sau khi tôi chết cũng sẽ trở thành thứ như vậy, có phải không?"
Ông Tình nước mắt lưng tròng, nhưng cô vẫn cố gắng không để nó lăn xuống: "Không đâu, Thái Lang, cậu sẽ... cậu sẽ lưu lại đây mãi mãi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu."
"Nhưng tôi sẽ biến thành truyện kinh dị mới mà..." Tiêu Thái Lang nhìn một bên bức tường, dường như có thể xuyên qua bức tường này nhìn thấy tòa nhà số 3 phía sau vậy.
"Chị Tình, bọn họ có thể đi đến tận bây giờ, không dễ dàng chút nào, tôi không muốn... không muốn sau khi chết rồi, còn gây rắc rối cho bọn họ."
Ánh mắt Ông Tình chợt khựng lại, cô lập tức hiểu người đàn ông này muốn làm gì: "Thái Lang..." Thái Lang ngắt lời cô và mỉm cười, sau đó cố gắng đứng dậy, ôm Ông Tình vào lòng.
"Xin hãy nhất định phải giết chết tôi trước khi tôi biến thành truyện kinh dị mới." Anh ta ôm chặt lấy cơ thể Ông Tình, cảm nhận sự mềm mại cuối cùng đó: "Làm ơn đấy."...
"Anh... anh đừng có tới đây!" Tên mập hét lớn, thoạt nhìn trông có vẻ rất lợi hại.
Nguy Tân Đình nhìn từ trên xuống dưới thân thể tên mập, lưỡi dao cánh bướm trong tay bay lên bay xuống, tên mập đến nhìn cũng không nhìn rõ.
Có lẽ bây giờ anh ta đã biết rõ khoảng cách của mình với người đàn ông trước mặt bao xa rồi.
"Bây giờ anh tránh đường ra." Nguy Tân Đình chậm rãi nói: "Tôi có thể cân nhắc không giết anh."
Tên mập quay lại nhìn cánh cửa 808, sau đó nuốt khan, không nhúc nhích, quay cổ lại, trầm giọng hỏi: "Đổi điều kiện khác được không?"
"Không được."
"Thực sự không phải là do tôi không cho anh vào, chủ yếu là..." Ánh mắt của tên mập đột nhiên trở nên lo lắng: "Bên trong quá nguy hiểm, chủ yếu là tôi lo lắng cho an toàn của anh."
"Anh hãy nghĩ mà xem, anh là một đứa trẻ mồ côi, nếu như có chuyện gì xảy ra, đến một người thu dọn xác cũng không có, thật xấu hổ."
Nghiêng cổ, Nguy Tân Đình nhìn chằm chằm tên mập, cho đối phương cảm giác như thể đang chọn chỗ nào trên người anh ta thịt ngon vậy.
"Tôi đổi ý rồi." Nguy Tân Đình thản nhiên nói: "Dù sao thì Hách Soái cũng sẽ chết, vậy thì tôi sẽ ở bên ngoài chơi với anh, có được không?"
Nghe nói vậy, hai chân tên mập mềm nhữn, suýt chút nữa khóc thành tiếng: "Đừng đừng đừng, tôi chơi không vui chút nào."
Cười toe toét, Nguy Tân Đình lau đi vết máu cuối cùng trên lưỡi dao trên tay áo, sau đó bước tới trước mặt tên mập: "Chơi có vui hay không thì phải đợi chơi rồi mới có thể đưa ra kết luận."
Anh ta bước đi rất chậm, nhưng khí thế đã lấn át tên mập.
Có thể nhìn ra, tên mập quay người muốn bỏ chạy, nhưng đằng sau là cánh cửa căn hộ 808, nếu như để tên điên này vào trong, e rằng bác sĩ không chết cũng phải chết.
Hạ quyết tâm, tên mập quyết định liều mạng chiến đấu với Nguy Tân Ít nhất về mặt thể hình, anh ta vẫn có lợi thế lớn.
"Là đàn ông, chúng ta quyết đấu một trận đi." Tên mập hét lớn, khí thế cực lớn, chỉ cần đứng ở đó là có thể chặn được một lượng lớn ánh sáng.
"Đừng dùng dao, hãy giải quyết vấn đề theo cách đàn ông làm." Tên mập nói, giơ nắm đấm to hơn bao cát ra, khua khoắng nói: "Để anh nếm thử sức mạnh của tôi."
Không ngờ...
Nguy Tân Đình mỉm cười, ném đi lưỡi dao cánh bướm trong tay, gật đầu nói: "Được."
Nói xong lại chỉ vào cánh tay bị gấy của mình: "Tôi sẽ chấp anh một cánh tay, còn có, chân phải của tôi cũng bị gãy rồi, anh phải..." Anh ta cử động cổ: "Nắm lấy cơ hội này."
"Mẹ kiếp!" Tên mập nhìn về phía sau Nguy Tân Đình, thân thể không tự chủ được run rẩy một cái.
Nguy Tân Đình lập tức quay người lại, nhưng phía sau anh ta, ngoại trừ người phụ nữ bất động nằm úp mặt trong góc, thì hành lang trống rỗng.
Một cơn gió mạnh thổi từ sau đầu đến, tên mập trông có vẻ vụng về vì thân hình to lớn, nhưng khi bắt đầu di chuyển, mới nhận ra những động tác nhanh nhẹn linh hoạt của anh ta hoàn toàn không cân xứng với cơ thể.
Ngay lúc tên mập đang kinh ngạc phát hiện nắm đấm của mình sắp đánh trúng đối thủ thì Nguy Tân Đình hơi nghiêng đầu né tránh, sau đó quay người dùng lòng bàn tay đánh vào cổ anh ta.
"Bụp" một tiếng, tên mập ngã xuống đất.
Thân hình to lớn co giật hai lần, cuối cùng cũng giống như người phụ nữ cách đó không xa, không động đậy nữa.