Chương 423: Câu hỏi
Chương 423: Câu hỏiChương 423: Câu hỏi
Nguy Tân Đình xách cổ áo của tên mập bằng một tay, kéo anh ta đến tựa lưng cạnh tường. Sau đó, Nguy Tân Đình bèn ngồi xổm xuống trước mặt tên mập, cuối cùng mới nhặt lên lưỡi dao cánh bướm trên sàn nhà.
"Cậu khoẻ quá nha." Nguy Tân Đình nghịch ngón tay trên lưỡi dao, sau đó vươn mũi dao về phía tên mập, cười bảo: "Nếu mình cắt lấy đầu lưỡi để làm kỷ niệm, chắc cậu không để ý đâu nhỉ?"
Cạy mở miệng của tên mập ra, anh ta dùng dao gõ nhẹ vào răng của tên mập vài lần. Tên mập chỉ cúi đầu, nhắm chặt mắt, chẳng hề nhúc nhích.
Xem ra, đúng thật là ngất xỉu rồi...
Nguy Tân Đình cất con dao đi, sau đó bèn đổi tư thế, khép đầu gối lại, ngồi xổm đối mặt với tên mập.
Trong lúc dò xét tên mập, con mắt màu đỏ nhợt nhạt đã từng bị cơn tuyệt vọng xung kích nhiều lần của anh ta bỗng dưng xuất hiện một dạng cảm xúc chưa từng có, kiểu như đã gặp được người thân xa cách bấy lâu vậy.
Anh ta chậm rãi duỗi tay ra, đầu tiên là vuốt nhẹ gương mặt béo ú của tên mập, sau đó là tăng sức dần, bóp lấy bóp để gương mặt mập ú ấy.
Trông anh ta cứ như một thằng nhóc bướng bỉnh đang chơi đùa cùng anh trai mình.
Từng giọt nước mắt to tướng lăn dài trên má của Nguy Tân Đình, hoà lẫn với máu tươi trên gương mặt. Một hồi sau, gương mặt vừa dữ tợn, lại điên cuồng của anh ta mới phục hồi vẻ bình tĩnh.
Chậm rãi xoè ra bàn tay đang siết chặt của tên mập, sau đó đặt bàn tay ấy lên đầu gối của anh ta, Nguy Tân Đình sửa dáng sao cho tên mập có thể ngồi ngất xỉu trong một tư thế thoải mái nhất.
Cuối cùng, Nguy Tân Đình mới xoay người, tựa lưng vào tường, ngồi cùng một tư thế với tên mập. Máu tươi trên lưng đã ướt đẫm bức tường rồi. Anh ta bị mất máu rất nghiêm trọng; mức độ tổn thương cơ thể lúc này có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả một cái bao bố rách nát ven đường.
Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, cánh cửa kia của anh ta đã bắt đầu lung lay rồi.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, vai kề vai.
Nếu chỉ nói riêng đến thể chất, tên mập to con gấp hai lần Nguy Tân Đình. Nhưng giờ phút này, trông hình ảnh hiện tại rất hài hoà. "Mình sẽ không đi đâu cả."
Lưỡi dao trông xinh đẹp hơn cả cánh bướm kia cứ bị vứt xó trên mặt đất như vậy, âm thầm loé lên một tỉa sáng lạnh lẽo. ...
"Đám người tổn thương cô ấy đều đáng chết." Vô trong bộ đồ đen cất lời, âm thanh như nước chảy, thậm chí trong không khí còn nảy sinh lên chút ít dao động mờ nhạt.
"Nói thật nhé, tôi vẫn để ý đến anh hơn. Tôi cảm giác rằng, chúng ta đặc biệt ăn ý nhau." Giang Thành vừa nói, vừa nâng cao nắm tay.
Hắn muốn để Vô áo đen thấy rõ, hắn không hề có ác ý gì - cả hai người vốn nên đứng chung một phe.
"Lâm Thần cũng là một cô gái tốt." Bằng một ánh mắt tiếc hận, Giang Thành liếc về phía Lâm Thần đang nằm ngủ say vì uống thuốc quá liều.
"Đám người Lý Mậu Thân chết chẳng oan uổng tí nào; dù người anh em đây không ra tay, tôi cũng sẽ dạy dỗ bọn chúng. Dường như nhớ đến những gì mà bọn người Lý Mậu Thân gây ra, trông Giang Thành tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng chẳng được bao lâu, hắn tỉnh queo bảo: "Vì tiếp xúc chưa nhiều, có lẽ anh còn chưa hiểu con người tôi. Tôi là kẻ không thể chịu đựng được khi gặp người khác khổ sở, luôn kiên định với tâm thái ghét ác như kẻ thù!"
"Về chỉ tiết ấy, hai ta rất giống nha đấy!" Giang Thành liếm môi.
"Không hề giống." Giọng nói của Vô vang lên: "Anh nói thế, chỉ vì hy vọng sống sót mà thôi."
"Là con người, ai chẳng muốn sống? Anh nói thế thì vô nghĩa quá." Giang Thành bảo: "Trước đó, anh quyết định hồi sinh Lâm Thần, chẳng phải là vì không muốn nhìn thấy cô ta chết ư?"
"Chẳng qua là, sau đó thì cảnh sát tìm đến tận cửa, gây ra chút ít sai lầm, thế mới phá vỡ kế hoạch của anh." Giang Thành nói.
"Anh cảm thấy như thế thật à?" Vô hỏi lại.
Giang Thành mím môi, yếu ớt hỏi ngược lại: "Không đúng ư?"
Im lặng một hồi, Vô áo đen chậm rãi đi tới. Giày da của anh ta nện xuống đất, âm vang lên từng tiếng tựa như đang giẫm mạnh vào trái tim.
Anh ta không tấn công Giang Thành, mà hoàn toàn chú ý vào gương mặt của Lâm Thần. Gương mặt của cô ta không hề đau khổ, tựa như đang ngủ ngon vậy.
"Lần thứ hai, là tôi giết cô ấy." Vô vươn tay, sửa sang lại phần tóc rối như thế.
Giang Thành nhíu mày: "Tại sao?"
"Vì với cô ấy, sống sót chính là một sự tra tấn. Từ trước đến nay, cô ấy không biết cách tự bảo vệ mình." Vô áo đen thản nhiên đáp.
Tựa như vừa nghĩ thông suốt được gì đó, Giang Thành giật mình: "Thế nên, hung thủ thật sự giết chết đám người Lý Mậu Thân chính là anh, không phải Lâm Thần."
"Anh có thể hiểu như vậy."
"Nhưng cũng như anh từng nói, thông tin này là vô nghĩa." Vô đứng lên, cầm lấy bình thuốc ngủ kia, thành thạo đặt ở một nơi khác.
"Người chết sẽ không cần hỏi quá nhiều câu đến vậy." Vô áo đen nhìn Giang Thành, vươn tay bảo: "Đưa bức tranh cho tôi, xong xuôi là anh sẽ được chết."