Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Mặt Tối

Chương 424: Mặt tối Chương 424: Mặt tốiChương 424: Mặt tối

Dĩ nhiên, Giang Thành không bao giờ chấp nhận những kiểu phát ngôn đậm tính nhân vật phản diện thế này. Dựa theo kinh nghiệm xem phim nhiều năm, ai mà nói ra mấy câu như vậy, nếu không phải là tốt thí chết ngay tập 1 thì chính là trùm cuối giấu mặt.

Mà nhân vật đang đứng trước mặt hắn lúc này, hiển nhiên không phải là loại đầu tiên.

Và nếu dựa theo thường lệ trong các kịch bản phim, đoạn tiếp theo là sẽ có người không phục, thậm chí còn mở miệng trào phúng, nhưng kẻ đó chắc chắn sẽ chết ngay lập tức ở khoảnh khắc tiếp theo.

Và chết rất-rất-rất thê thảm đấy.

Một hơi thở âm u lan tràn khắp căn phòng, tựa như phũ lên một lớp bụi mù tại nơi này vậy. Cảm giác mờ nhạt ấy đang lên men; thậm chí, Giang Thành còn tưởng chừng như có biến cố nào đó sắp sửa phát sinh vậy.

Trong lúc hắn đang quan sát xung quanh, chuẩn bị tìm một con đường sống, bên cạnh bỗng dưng có gì đó động đậy nhẹ. Ngay lập tức, hắn cúi đầu, nhìn về phía Lâm Thần.

Ngón tay của Lâm Thần... thế mà duỗi thẳng ra một chút.

Giang Thành giật thót cả mình.

Mặc dù vì tỉnh thần căng cứng mà tưởng chừng như thời gian trôi qua đã lâu, nhưng trên thực tế là chỉ mới vài giây đồng hồ. Rốt cuộc, Giang Thành đã hiểu rõ những nghi vấn mà bản thân từng mù tịt trước đó.

Nên khi Lâm Thần mở mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, hắn cũng không kinh ngạc gì, chỉ im lặng nhìn cô ta.

Dường như Lâm Thần cũng quên mất bản thân từng làm ra chuyện gì. Cô chỉ chậm rãi ngồi trên giường rồi cúi đầu xuống; trông thân thể của cô gầy gò đến đáng thương.

Một vầng xám màu nhạt đang bao phủ lấy cô. Chết rồi được hồi sinh, nỗi tuyệt vọng trong lòng cô dường như lại càng đậm đặc thêm một chút.

Cô rời khỏi giường, không hề mang dép lê vào, chỉ để chân trần mà giẫm xuống sàn phòng buốt lạnh.

Không khác gì một cái xác vô hồn, cô bước đến khung ảnh lồng kính to tướng kia.

Ngay thời khắc này, khung tranh lồng kính ấy chẳng mang đến bất cứ một vẻ đẹp nghệ thuật nào đối với Giang Thành cả. Thay vào đó, hắn có Đứng sừng sững tại một góc hẻo lánh cạnh tường, giá vẽ cao gần bằng Lâm Thần kia - trong mắt Giang Thành - lại càng giống với một đài hành hình hơn.

Lâm Thần vô cảm cầm cọ lên, bắt đầu sáng tác bức tranh tiếp theo.

Không dùng bất kỳ một kỹ xảo gì, tất cả chỉ là một sự phát tiết nhẹ nhàng nhưng cực độ tuyệt vọng. Tờ giấy vẽ lúc này trông không khác gì một biển máu xay thịt người.

Khó có thể tưởng tượng nổi, cô gái gầy gò này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì.

Chậm rãi thả tay xuống, Giang Thành xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô, mà đôi mắt đỏ thẫm kia cũng đang nhìn thẳng vào Lâm Thần.

Tựa như anh ta đang dò xét một bức tác phẩm mà bản thân yêu thích nhất, lại dường như một thằng em trai đang lưu luyến không rời chị mình. Tất cả cứ như một loại thuốc phiện vậy, tạo nên một loại độc tố khiến người ta không muốn buông bỏ.

Điên cuồng!

Bệnh hoạn!

Nhưng đáng sợ hơn, chính là nỗi sợ hãi thuần tuý kia.

"Tại sao?" Nhìn Vô áo đen, Giang Thành đặt câu hỏi bằng một chất giọng gần như sắp sửa vỡ oà: "Mỗi một ngày, cô ấy đều sẽ tự sát ngay lúc này, để rồi sau đó lại thức tỉnh."

"Anh đã vây hãm cô ấy trong vòng luân hồi này." Giang Thành quát to: "Anh đang lợi dụng sự tuyệt vọng của cô ấy để sáng tạo ra nhiều chuyện kinh dị hơn!"

"Đây là tôi đang bảo vệ cô ấy." Vô áo đen vẫn thầu thào bằng giọng nói bình tĩnh. Anh ta nhìn cô gái đang ngồi vẽ gần như là điên cuồng trước khung tranh; trong đôi mắt của anh ta đượm đầy vẻ say đắm: "Sở dĩ chị Lâm trở thành như thế, chính là vì chị ấy không biết cách bảo vệ mình. Chị quá nhu nhược, không hiểu được thế giới này đen tối đến nhường nào."

"Chị ấy cứ chọn cách tha thứ, cố nén giận, giấu mọi thứ trong lòng, chẳng hề phản kháng bất cứ ai." Biểu cảm của Vô bắt đầu biến hoá. Từng dấu hiệu nguyền rủa sắc đỏ tựa như bùa chú hiện lên trên làn da của anh ta; bầu không khí trong căn phòng dần chuyển sang tình thế mất kiểm soát.

"Tôi để chị ấy giết chết đám người từng tổn thương chị, nhưng tại sao chị ấy lại phản đối cơ chứt"

Chiếc án khoác tư thân †una bav dù chẳng á naon điá nào: bức t†i%na sau lưng hiện lên bóng dáng của Vô, nhưng cái bóng ấy lại cao to hơn thân thể của Vô áo đen lúc này, cung trông đáng sợ hơn rất nhiều.

Trong mắt Giang Thành, dường như gã Vô áo đen đứng đây chỉ là một hình tượng tượng trưng mà thôi. Thân thể của anh ta ở đây chỉ là một góc nhỏ của cả tảng băng, mà Vô thật sự lại ẩn thân trong lòng nước sâu lạnh lẽo bên dưới.

Nhưng chỉ một góc nhỏ của tảng băng thế này lại có khả năng ép mọi người đến mức không còn đường sống.

"Chỉ khi đích thân sáng tạo ra những câu chuyện kinh dị, chị ấy mới có thể biết rõ bản chất của thế giới này. Tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương chị ấy nữa"

Vô vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thần đang vẽ tranh. Thật khó mà tưởng tượng nổi, một gương mặt đẹp trai như thế, nhưng lại có đôi mắt sắc bén như dao.

Một cơn ớn lạnh như điện giật chảy xuyên qua cơ thể của Giang Thành. Hắn cảm giác được, tựa như bản thân đang bị ma quỷ để mắt đến, nhưng không phải kiểu quan sát chằm chằm.

Trong mắt của Vô, chỉ chứa chấp đúng một người phụ nữ kia.

Anh ta chỉ yên lặng đứng đó, dường như chẳng thèm quan tâm gì cả. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần... chỉ cần Lâm Thần còn ở cạnh anh ta là được rồi.

Ánh mắt của Giang Thành bất giác nhoè đi; tuy nhiên, tình huống kế tiếp lại khiến Giang Thành cứng người đi trong thoáng chốc. Kẻ đang nhìn chằm chằm vào hắn không phải là Vô áo đen, mà là... bóng dáng của bản thân Giang Thành đang in hằn trên bức tường kia.

Cái bóng của hắn vô hình, vô chất, nhưng lại cao hơn 3 mét, thậm chí phần đỉnh đầu còn uốn cong trên trần nhà, sắp sửa hoà làm một với bóng tối nơi đây.

Giữa bóng tối đen đặc ấy, có một đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh, dài và hẹp, hiện ra. Nó đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào Giang Thành.

Và từ sâu trong đôi mắt ấy, Giang Thành nhận ra được nó đang cực kỳ khát vọng.

Nó đang ước ao một thứ gì đó.

Từ trên cơ thể của Giang Thành.

"Á á á á á!!" Đột nhiên, một giọng nữ thét to với cảm giác đầy thống khổ, đong đầy một nỗi đau đớn tận tâm can. Lâm Thần vứt bỏ cọ vẽ, nhìn bức tranh mà mình vi7Za vẽ ra trước mắt. Nỗi tuyệt vọng dồn nén trước đó đã bị tiêu hao gần như hết sạch. Sau khi khôi phục được một ít ý thức, Lâm Thần gần như không thể nào chấp nhận được ngòi cọ của mình lại vẽ ra một tác phẩm quỷ dị đến thế này.

Cô suy sụp hoàn toàn, tự ôm lấy thân thể bằng hai tay, sau đó là ôm lấy gương mặt. Da thịt trắng ngần của cô dần nứt nẻ, túa ra từng vết máu tươi.

Chỉ nhìn thế thôi mà Giang Thành cảm thấy thực sự đau lòng.

Tranh thủ ngay khoảnh khắc tên Vô kia phân tâm, Giang Thành quyết đoán vọt thẳng đến, thò bàn tay vào túi.

Không cần nói rõ, cũng biết hắn định làm gì.

Đưa bức tranh miêu tả mặt thiện của Vô - một tác phẩm trước đây của Lâm Thần - cho cô ấy xem, từ đó thức tỉnh lại ký ức xưa cũ của cô ấy và dự tính ban sơ của cô khi cô sáng tạo ra Vô.

Hành động sáng tạo ra Vô chẳng qua chỉ là một phương pháp để trốn tránh hiện thực. Vốn dĩ ngay từ đầu, cô chỉ muốn sáng tác ra một Vô thiện lương mà thôi.

Về phần gã Vô mặt tối này... Nó xuất hiện, thật ra chỉ là một sản phẩm thứ phát đáng sợ mà thôi.

Nhưng càng đáng sợ hơn chính là, sản phẩm thứ phát này lại đồng thời có thể áp chế cả người sáng tác và sản phẩm mặt thiện.

Nhưng may thay, anh ta cũng không thể nào tiêu diệt mặt thiện được.

Tương tự với việc một kẻ hùng mạnh đến nhường nào cũng không có khả năng huỷ đi cái bóng của chính mình.

Một cảm giác áp bách khổng lồ từ sau lưng ập đến - ánh đao chiếu sáng cả căn phòng chật hẹp trong nháy mắt.

Còn may, rốt cuộc là Giang Thành vẫn đủ nhanh.

Mi tâm của hắn vỡ ra một vết máu, nhỏ xuống từng giọt đỏ tươi; Vô mặt thiện kia rõ ràng là đang ẩn sâu ngay trong trái tim của Lâm Thần.

Chỉ cần và phải cần dùng bức tranh này...

Mới có thể đánh thức Vô mặt thiện tỉnh giấc, từ đó mà kết thúc tất cả mọi chuyện.

Nhưng ngay một giây tiếp theo, Giang Thành dừng mọi động tác.

Tay của hắn đang đặt trong túi, nhưng không hề lấy bức tranh kia ra.

Lâm Thần đang mê mang đứng trước mặt hắn, trông vô cùng thống khổ. Đồng thời, nhìn cô có vẻ đang rất hoang mang... Mọi thứ cứ như thể Nhưng lưỡi đao đang xé rách mi tâm của Giang Thành lúc này lại bỗng nhiên biến mất.

Một cảm giác bình tĩnh quỷ dị đang lơ lửng giữa đương trường, tựa như mọi thứ chưa từng xảy ra vậy.
Bình Luận (0)
Comment