Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 425 - Chương 425: Đoạt Cửa

Chương 425: Đoạt cửa Chương 425: Đoạt cửaChương 425: Đoạt cửa

Sau một lúc lâu, giọng nói trầm đục của Vô vọng đến từ sau lưng: "Nói tôi nghe xem." Dừng một chút, anh ta hỏi tiếp: "Tại sao anh nhận ra được?"

Không trả lời thẳng câu hỏi của đối phương, Giang Thành nhặt cọ vẽ trên mặt đất lên, đột ngột đâm thẳng về phía Lâm Thần.

Một cây cọ vẽ không hề sắc bén gì, lại có thể đâm thủng bộ ngực của Lâm Thần một cách dễ dàng.

Trước ánh mắt không thể tin nổi của Lâm Thần, một vòi máu đỏ sậm bắn ra, tung toé đầy mặt của Giang Thành.

Nhưng Giang Thành lại cười nhẹ.

"Quả nhiên là vậy."

Máu tươi kia chẳng mang bất cứ một mùi tanh tưởi nào. Giang Thành liếm lấy giọt máu dính trên môi mình, cảm nhận được một vị chát chát từ đầu lưỡi.

Là thuốc màu.

Là vị màu vẽ.

Không phải máu...

Nơi này là một bức tranh.

Mà tất cả những cá nhân nơi đây... đang đứng bên trong bức tranh này.

Như đã bị nhìn thấu, Lâm Thần cũng dần bình tĩnh lại. Sau đó, cô chậm rãi hoà tan, biến thành một đống màu mực đa sắc, toả ra một mùi hương nào đó.

Giang Thành dời gót, tránh cho màu mực dính vào chân.

"Tôi đang hỏi anh đấy." Đây là lần đầu tiên mà giọng nói của Vô mang theo sắc thái hơi dao động: "Làm cách nào mà anh nhận ra nơi đây là không gian bên trong bức tranh?"

Mọi thứ đã dần thay đổi; đối mặt với Vô áo đen, Giang Thành cũng dần tự tin hơn: "Vì tôi không chết."

Nhìn phía sau lưng của Vô, hắn nói:

"Theo năng lực của anh, ngay trong khoảnh khắc mà tôi vọt về phía Lâm Thần, anh chắc chắn giết được tôi." Giang Thành nhìn anh ta: "Nhưng anh đã không làm vậy."

"Nếu Lâm Thần là thật, thế thì anh chắc chắn không cho phép tình huống này phát sinh. Cả anh và tôi đều hiểu rõ, sau khi Lâm Thần nhìn thấy bức tranh này thì chuyện gì sẽ xảy ra cơ mà!"

Nhìn Giang Thành, trong mắt của Vô dần sinh ra một sắc thái khác: "Nói tiếp đi. Tôi biết, anh không chỉ nhìn ra có chừng này."

Có rất ít người đủ sức mang đến một loại cảm giác tựa như kỳ phùng địch thủ đối với Giang Thành. Trần Nhiên là một, cô gái tên Lý Lộ kia cũng là một nhân vật khó nhằn, và cũng tính luôn người đàn ông trung niên đi theo Hạ Manh kia.

Nhưng điểm mạnh của những nhân vật ấy là dùng nhiều âm mưu quỷ kế. Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt này lại khác. Anh ta mang đến một cảm giác uy hiếp hoàn toàn khác biệt đối với Giang Thành.

Trong ánh mắt đối phương, Giang Thành không thể tìm ra bất cứ thứ gì có thể khiến anh ta sợ hãi cả.

Tạm thời không thể chọc giận Vô, Giang Thành đành quay lại với câu chuyện: "Nhưng anh lại cố ý thả tôi chạy đến bên cạnh Lâm Thần. Do đó, tôi lập tức nhận ra đây là một cái bẫy. Về phần nơi này là thế giới trong tranh..."

Dừng lời một chút, hắn chỉ ta về phía góc phòng. Cách nơi Giang Thành đứng khoảng 3 - 4 mét, bên cạnh có một chiếc ghế sô-pha.

Nơi đó lại rỗng tuếch.

Nhưng Vô lại gật đầu, có vẻ là hiểu rõ ý tứ của Giang Thành: "Là chiếc gương kia."

"Đúng vậy." Giang Thành vừa chậm rãi lui về sau, vừa giải thích: "Trước đó, tôi từng xem qua tranh của Lâm Thần. Bức tranh cuối cùng chính là căn phòng này."

"Nơi này giống với hình ảnh bên trong bức tranh kia y như đúc, chỉ thiếu mỗi... chiếc gương ấy." Giang Thành híp mắt lại: "Tôi vẫn còn nhớ, có người từng chú ý đến chiếc gương tồn tại trong tranh kia. Và chiếc gương đó, soi ra bộ dáng thật của anh."

"Cũng chính là anh ở dạng mặt tối."

"Và cũng vì sợ bại lộ âm mưu lần này, nên anh đã xoá đi sự tồn tại của chiếc gương kia." Giang Thành bước đến trước giá vẽ, thở dài một hơi mà nói: "Đây cũng không trách anh đần, chỉ do tôi tương đối thông minh mà thôi."

Còn chưa nói xong, Giang Thành bỗng dưng cụng đầu vào giá vẽ.

Ngay sau đó, hình ảnh trước mặt đã thay đổi. Hắn lảo đảo lui về sau vài bước aiâm chân th↠manh. eế aif vững cd thể. Lại mở mắt ra, không gian lúc này vẫn là căn phòng 808, nhưng cảm giác cổ quái dai dằng từ ban đầu đã biến mất bặt tăm.

Lớp phủ xám xịt bao phũ cả căn phòng cũng đã mất sạch.

Nơi này mới chính là hiện thực, nếu xét theo ý nghĩa tương quan của cơn ác mộng lần này.

Trong lúc Giang Thành đang thở phào, chuẩn bị đi tìm Lâm Thần thực sự, bỗng dưng có một giọng nói trầm đục vang lên: "Giỏi lắm."

Vừa nghe thấy, Giang Thành cứng đờ cả người.

Đang ngồi trên chiếc ghế sô-pha cũ nát kia, Vô lười biếng dựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn người đàn ông vừa tự giác trở về từ cõi chết này.

Trong mắt của anh ta có ánh sáng lấp lánh nhẹ, tựa như bản thân Vô đang chờ đối phương càng có thể tạo ra nhiều chuyện bất ngờ thú vị hơn.

"Tại sao..." Đứng yên tại chỗ, Giang Thành không dám quay đầu ngược lại: "Tại sao anh lại có thể xuất hiện ở nơi này?"

Bức tranh trước đó cũng là tác phẩm của Lâm Thần, thế nên chẳng khác gì anh ta cả. Vốn dĩ, anh ta là quỷ bên trong bức tranh. Dù có thể thoát ly khỏi bức tranh kia, vậy cũng không thể nào quá nhanh như vậy được.

Dàn dựng tất cả mọi chuyện trước đó, rốt cuộc là tên này lại ngồi yên chờ đợi nơi đây?

Mình đã cố gắng phân tích mọi chuyện, rốt cuộc vẫn chỉ là một bộ phận bao gồm bên trong quỷ kế của đối phương à?

Vô tính toán ra được bản thân mình sẽ nhìn thấu âm mưu của anh ta ư? Cũng đoán được mình sẽ rời khỏi khung ảnh lồng kính kia... Mà nếu như vậy, diễn biến tiếp theo sẽ là gì...

Không chờ Giang Thành có bất cứ phản ứng nào, tốc độ của đối phương cũng canh theo thân thể của hắn mà tăng hoặc giảm, tóm lại là không chừa cho hắn bất cứ một cơ hội phản xạ nào.

0,01 giây...

Hoặc là nhanh hơn...

Giang Thành vừa mới nhích nhẹ là đã bị một nguồn sức mạnh nào đó ép lui lại, tiếp đến là đập mạnh cả phần lưng vào vách tường.

Hắn ọc ra một ngụm máu tươi, xen lẫn bên trong là chút ít vụn thịt sền sệt, tựa như nội tạng bị vỡ nát vậy.

Vô - một phiên bản đại biểu cho mặt tuyệt vọng - chậm rãi thả tay ra, rồi Iui về nhía sau. Từ từ cuối đầu xuống, Giang Thành ói ra từng giọt máu tươi nơi khoé miệng. Từng giọt, từng giọt một rơi xuống sàn phòng. Trước ánh mắt đã bị sắc đỏ làm nhoè đi, một thanh đao đâm thẳng vào ngực hắn.

Lực đâm kinh khủng đến mức khiến thanh vũ khí kia đâm xuyên qua cơ thể của Giang Thành, ghim chặt cả người hắn vào vách tường sau lưng.

"Vốn dĩ, anh không cần phải chịu khổ như vậy." Trong lúc đánh giá Giang Thành, Vô tỏ vẻ mất kiên nhẫn dần.

"Nếu vẫn còn trong bức tranh, mọi thứ sẽ được đơn giản hoá. Anh sẽ không phải chịu cảnh đau đớn như thế này." Vô nhạt nhẽo bảo: "Là do anh khiến mọi thứ trở nên phức tạp."

"Tất cả là do anh sai, thế nên tiếp theo..." Dừng lại một giây, Vô ngẩng đầu lên: "Anh sẽ phải nhận lấy bài học đắc đỏ vì hành vi của chính mình."

Tròng mắt của Vô càng đỏ thẫm hơn, mà sắc đỏ ấy cứ tựa như một đại dương máu tanh đang dâng lên từng đợt sóng biển ngập trời, ánh xạ vào đôi mắt của Giang Thành. Ngay thời điểm này, dường như Giang Thành có thể trông thấy vô số người đang giấy giụa cầu sinh giữa biển máu ấy, lại càng có nhiều tứ chỉ què quặt đang trôi nổi khắp nơi.

Một âm thanh kỳ lạ chưa bao giờ xuất hiện qua đột ngột vang lên. Nghe nó giống như một loại kèn lệnh nào đó, nhưng cũng chỉ là giống mà thôi. Giang Thành bỗng dưng cảm giác được một loại tang thương của năm tháng, tựa như đã trải qua một thời gian dài đằng đẵng mất rồi.

Hắn chợt trông thấy một quyển sách khổng lồ xuất hiện sau lưng Vô.

Không!

Không chỉ là sách!

Đó chính là... là một cánh cửa!

Một cánh cửa bằng đồng.

Một luồng khí thế mạnh mẽ đè ép Giang Thành vào tường, khiến hắn không thể nào động đậy được. Tứ chi của hắn run rẩy một cách mấy kiểm soát - cánh cửa kia đã tạo ra một nguồn áp lực hùng mạnh hơn cả thanh đao đang cắm vào lồng ngực hắn lúc này.

Cách xa 2 mét, Vô chậm rãi vươn tay về phía ngực của Giang Thành. Nhưng một giây sau, Giang Thành lại thực sự cảm giác được có một cánh tay xuyên vào cơ thể mình.

Từng chút, từng chút một.

Cơn đau đớn kịch liệt tựa như muốn xé nát cả cơ thể của hắn. Hiển nhiên, mục đích của đối phương không chỉ là muốn giết Giang Thành, mà "Cánh cửa bên trong cơ thể anh... hãy để tôi giữ dùm cho." Giọng nói của Vô tựa như mang theo một dạng năng lực kỳ quái nào đó, khiến ý thức của Giang Thành dần tán loạn.

Trong tâm thức của hắn dần xuất hiện hình ảnh của hàng loạt mảnh vỡ.

Từng cạnh góc của các mảnh vỡ ấy đền bị nhuộm đen.

Tựa như đang bị máu và lửa đỏ thiêu đốt vậy.
Bình Luận (0)
Comment