Chương 426: Ác và thiện
Chương 426: Ác và thiệnChương 426: Ác và thiện
"Hả?" Ánh mắt của Vô đứng khựng lại, như thể anh ta đã phát hiện ra điều gì đó kỳ quái. Anh ta ngửi thấy được hương vị của 'cửa' rõ ràng trên người Giang Thành, nhưng tại sao...
Tại sao cánh cửa của hắn lại... biến mất rồi?
Két... Két...
Một tràng âm thanh cọ xát chói tai vang lên bên tai, Vô khẽ cau mày. Bức tranh trên giá vẽ bên cạnh bắt đầu nhô ra phía ngoài, bên trên là một gương mặt quỷ dữ tợn.
Giấy vẽ bị xé rách thành một lỗ hổng đẫm máu; có một cánh tay thò ra khỏi khung ảnh lồng kính. Ngay sau đó, một ả nữ quỷ đẫm máu toàn thân bò ra.
Đôi mắt của cô đỏ bừng, miệng lớn thở hổn hển; trên người cô ta đầy các vết thương đẫm máu. Có lẽ cô ta đã giết thằng một đường đến tận nơi này; thanh đại đao trong tay cô vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu.
"Thằng khốn nạn!" Khi đã mất đi hình dạng con người, Ông Tình trông không khác gì một con Zombie cả. Cô hơi còng lưng, dõi đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào Vô: "Mày phải đền mạng cho Thái Lang!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thanh đại đao kia lập tức chém xuống phần lưng của Vô.
Có lẽ là do lòng can đảm của Ông Tình, hoặc do không ngờ là có kẻ đủ khả năng đột phá cấm chế nơi này, anh ta vô thức muốn rút tay lại.
Nhưng đột nhiên, bàn tay của Vô bị một nguồn lực lượng kỳ quái nào đó hút chặt lấy.
Chẳng những không thể rút ngược tay về, mà thứ sức mạnh kia còn kéo Vô tiến gần đến Giang Thành hơn.
Trong khi một đao tưởng chừng như dũng mãnh kia khi chém vào lưng của Vô lại cứ như lấy muối bỏ biển.
Dù niềm tin có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào san bằng được khoảng cách thực lực.
Ông Tình nhìn thanh đao trong tay với đôi mắt đỏ hồng. Sau đó, cô điên cuồng lao về phía anh ta; dù phải dùng răng, cũng muốn cắn chết kẻ đã sáng tạo ra mọi câu chuyện kinh dị này.
Một lưỡi dao sắc bén nào đó cắt đứt cơ thể của cô; còn chưa chạm được đến góc áo của Vô, cô đã bị ném mạnh vào tường. Ông Tình đổ gục xuống dưới chân Giang Thành; luồng hơi thở của cô bắt đầu mờ nhạt dần.
Những gì mà Vô thực sự chú ý lúc này chính là người đàn ông trước mặt, người đàn ông tên Hách Soái này. Sức hấp dẫn mạnh mẽ của hắn đã mang đến cho Vô một cảm giác hoàn toàn mới.
Nhưng đó chỉ là Vô đang cảm thấy ngạc nhiên, chứ không phải e ngại.
Ít nhất là tạm thời, đối phương còn chưa đủ sức uy hiếp được anh ta, chỉ là cần phải phiền phức một chút để xử lý người đàn ông này hoàn toàn.
"Xem ra... Tôi bắt buộc phải xé anh ra hoàn toàn thì mới có thể tìm thấy cánh cửa kia." Nắm chuôi đao bằng một tay, Vô xoay tay chầm chầm — máu tươi ứa ra, dọc theo vết thương trên người Giang Thành.
Lúc này, dường như Giang Thành đã chìm vào giấc ngủ say; nỗi đau trên cơ thể còn kém xa sự dày vò trong tinh thần lúc này.
Những mảnh vỡ kia vừa ghép lại với nhau; các góc cạnh sắc bén của chúng đã cắt chém bản thân hắn thành từng mảnh nhỏ.
Đùng...
Một tiếng vù vù gì đó vang lên, Vô chợt dừng tay lại. Có một bàn tay mềm mại nào đột nhiên đặt lên vai anh ta: "Đừng tiếp tục như vậy nữa."
Lâm Thần bất chợt xuất hiện bên cạnh anh ta vào lúc này.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản, nhưng gò má trắng nõn đã ước đẫm hai hàng lệ: "Không cần phải như thế nữa đâu." Cô nghẹn ngào thét to: "Ngay từ ban đầu, cậu không hề như vậy. Đúng không?"
Vô nhìn chằm chằm vào chiếc túi của Giang Thành.
Túi đã rách.
Mà bức tranh được giấu trong chiếc túi ấy...
Đã biến mất.
Chính là người phụ nữ vừa mới đột nhiên xuất hiện kia.
Chính cô ta đã lợi dụng lúc bản thân bị tấn công để vọt đến Giang Thành, trộm lấy bức tranh rồi đánh thức Lâm Thần đang nằm trong phòng ngủ.
"Thật tình xin lỗi cậu." Từ phía sau lưng, Lâm Thần ôm lấy thân thể đang cứng đờ của Vô. Cảm giác ấm áp ấy cứ như một dòng nước, từ từ lan tỏa khắp cả người.
"Đều là lỗi của tôi. Tôi không nên miêu tả ra bộ dáng của cậu trong cơn tuyệt vọng. Là do tôi quá ích kỷ, dù bản thân tôi không thể chịu nỗi sự "Dừng tay đi." Nhờ bức tranh mà thức tỉnh, trong ánh mắt của Lâm Thần dường như lấp lánh từng điểm sáng: "Đừng sai lại càng sai nữa."
Quyển album tranh khổng lồ mở bung ra sau lưng, các bóng người lần lượt bước ra khỏi tập tranh ấy; sự tuyệt vọng trong ánh mắt của các nhân vật kia dần dần được gột rửa, trở nên thanh tịnh và bình thản hơn.
"Hừm." Vô quay đầu lại, nhìn về phía đối diện Giang Thành: "Xuất hiện đi. Tôi biết là anh."
Một bóng người hư ảo bước ra từ phía sau lưng của Giang Thành. Nói chính xác hơn, là từ cái bóng sau lưng Giang Thành mà đi ra. Tiếp đến, kẻ đó xoay tay, rút thanh đao ra khỏi lồng ngực hắn.
Bóng người ấy mặc áo khoác màu trắng, tương phản rõ rệt với Vô mặc trang phục đen tuyền. Cả hai cứ như ánh sáng và bóng tối, hai mặt đối nghịch cực đoan.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của người đàn ông kia giống hệt khuôn mặt của Vô như đúc.
Nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau. Tên Vô áo đen đen có mặt mày trông góc cạnh sắc bén, cả người đầy sát khí, trong khi kẻ mặc đồ trắng lại tỏa ra một khí chất rất ôn hòa, mà nét mặt cũng hiền hậu.
Đây chính là Vô mặt thiện.
"Anh đã làm rất tốt." Người đàn ông trông giống hệt Vô mở lời. Ngay lúc rút thanh đao ra, Giang Thành hơi loạng choạng một chút, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững.
Hắn cảm thấy một nửa máu huyết trong cơ thể mình đang bốc cháy và một nửa còn lại tưởng chừng như bị đông đặc đi, trong mạch máu đã chứa đầy các mảnh băng mất rồi.
Vừa rồi, dường như Giang Thành đã chạm được vào ổ khóa ký ức trong đầu mình; phần thông tin thoáng qua kia đã tác động mạnh mẽ vào tâm trí hắn.
Nghiêm trọng đến mức hắn đã cảm thấy mơ hồ đối với tất cả những gì đang phát sinh ngay lúc này.
Trong lúc bối rối, Giang Thành cảm thấy lòng bàn tay mình vô cùng đau nhức. Lưỡi đao sắc bén kia xuyên qua lòng bàn tay của hắn; ngay sau đó, một cảm giác lạnh lẽo nào đó bao trùm lên.
"Cánh cửa này... giao cho anh vậy." Vô mặt thiện đỡ lấy bàn tay của Giang Thành. Tiếp theo, hai người lập tức xuất hiện đằng sau cánh cửa bằng đồng kia, đặt bàn tay đẫm máu của mình lên đó. Trong khoảnh khắc, một cơn đau khủng khiếp xuyên qua cơ thể của Giang Thành. Vô số các sợi tơ máu từ phía sau cánh cửa duỗi dài ra, quấn chặt lấy tay hắn.
Từng dòng minh văn đỏ sẫm xuất hiện trên cửa, trông giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa tối nghĩa nhất.
"Đây chính là... dừng tay đi... mà chị đã nói đấy à?" Vô áo đen nghiêng mặt, nhìn sau lưng Lâm Thần; đôi mắt của anh ta chảy ra hai hàng lệ máu.
"Vì cái gọi là thiện lương trong lòng chị, mà chị trơ mắt nhìn tôi chết đi ư?" Vô áo đen mỉm cười, giật mở khóe miệng" Còn dửng dưng nhìn cửa của tôi... dần dần bị cướp đoạt à2"
Lâm Thần run nhẹ.
"Chị, chị có thể tha thứ cho những người đã làm tổn thương chị, nhưng sao chị lại muốn giết tôi? Giết một người dám làm tất cả để bảo vệ chị à?" Huyết lệ rơi vào khóe miệng, Vô nhìn vào vị trí sau lưng của người phụ nữ nhu nhược này.
"Gã ấy đã ở đâu khi tôi bảo vệ chị và giết những kẻ làm tổn thương chị?" Vô vươn tay chỉ vào người trông giống y hệt mình, nhưng lại có thể sinh hoạt giữa ánh nắng ấm áp kia.
Điều càng khiến anh ta khó chấp nhận hơn nữa chính là... kẻ ấy lại có thể độc chiếm tình yêu của chị.
Vậy... có công bằng không?
"Tại sao?" Vô đau đớn hét lên: "Chỉ vì nó mở mồm ra là đầy những câu từ nhân nghĩa đạo đức, hay là do mỗi lần chị chịu đựng thương tổn xong là nó thủ thỉ mấy câu vô thưởng vô phạt kia để an ủi chị?"
"Chị à! Người có khả năng bảo vệ chị, chỉ có mỗi tôi mà thôi!"
"Tôi sẽ giết bất cứ ai dám bắt nạt chị, biến chúng thành những câu chuyện kinh dị, để chúng vĩnh viễn sống trong sự sợ hãi, tự chuộc tội vì hành vi của mình!"
"Chỉ cần... Chỉ cần chúng ta có đủ nhiều chuyện kinh dị, chị này, sẽ không còn ai dám bắt nạt chị nữa! Chỉ cần tôi còn sống, sẽ không ai có thể làm tổn thương chị đâu!"
Từng ký hiệu nguyền rủa màu đỏ bắt đầu hiển hiện trên cơ thể của anh ta, để rồi lập tức căng đứt ngay sau đó. Cấm chế đang đè ép lên cơ thể anh ấy cũng bắt đầu tan chảy như băng tuyết gặp nhiệt độ cao.
Những vết nứt to lớn bắt đầu xuất hiện trên vách tường của căn phòng, mà bầu trời bên ngoài cũng bắt đầu trở nên vô cùng kỳ quái. hưởng của Vô, thậm chí còn bắt đầu sụp đổ.
Nỗi tuyệt vọng bị đè nén bấy lâu, cuối cùng cũng bộc phát.
"Đồ đạo đức giả..." Vô chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông giống hệt mình, mà cái bóng phía sau anh ta cũng bắt đầu vặn vẹo.
Trên bầu trời bên ngoài, một vầng trăng máu khẽ dâng lên.