Chương 427: Rời đi
Chương 427: Rời điChương 427: Rời đi
"Hửm..."
Bị chấn động lớn đánh thức, tên mập ngơ ngác mở mắt ra; hành lang trước mặt đang vặn vẹo một cách rất khó hiểu.
Toàn bộ tòa nhà bắt đầu nghiêng sang một bên, những thứ đồ hỗn tạp lăn dọc hành lang... Có một cái bình khá dày cứ quay tròn, sau đó đụng vào chân tên mập.
Mọi thứ đột ngột dừng lại.
Tên mập tỉnh táo hơn một chút, tiếp đến là lập tức nhớ tới chuyện vừa xảy ra. Chính mình thế mà không chết, đúng là nhờ tổ tiên phù hộ,
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Ngụy Tân Đình vẫn nằm ngay đó, chỉ là nhìn xuyên qua khe hở cửa để quan sát tình hình bên trong.
Tên mập hoàn toàn không hề bận tâm vì sao mình lại không chết. Anh ta chỉ biết rằng, nếu để Ngụy Tân Đình vào phòng, đoán chừng bác sĩ sẽ gặp rắc rối lớn.
Liếc nhìn cái chai dày cộm bên cạnh, tên mập lặng lẽ nhặt lên, sau đó bèn chậm rãi đứng dậy, tiếp cận Ngụy Tân Đình từ phía sau.
Chẳng rõ Ngụy Tân Đình nhìn thấy cái gì, mà anh ta tựa hồ rất hưng phấn, còn thỉnh thoảng đổi góc nhòm khác, thế nên không hề chú ý đến việc có người đang tiến gần ở sau lưng.
Tên mập dùng hai tay nâng cái bình lên, đập vào gáy Ngụy Tân Đình trong khi anh ta đang vừa chổng mông, vừa rướn người về phía trước.
"Cho mày chết nè!"
Sau một tiếng "bốp!!", cơ thể của Ngụy Tân Đình trước hết là đập mạnh vào cửa, sau đó mới đổ sụp xuống như một đống bùn nhão.
Tên mập cũng không ngờ là mọi việc lại diễn ra suôn sẻ đến thế.
Chỉ vậy thôi à?
Nhưng chỉ trong vài giây thế này, môi trường xung quanh càng biến hóa cường điệu hơn. Cánh cửa căn hộ 808 bắt đầu vặn vẹo dần, âm vang từng tiếng 'răng rắc... '
Những vết nứt to lớn chạy dọc theo cửa, từ trên xuống dưới, gần như sắp sửa bổ nát cả cánh cửa này.
Cảnh tượng trong phòng khiến tên mập giật nảy cả mình.
Thứ đập vào mặt anh ta là một luồng hơi thở đầy tuyệt vọng. Trong trong cánh cửa. Chúng đung đưa nhè nhẹ, như thể là một vật sống vậy.
Mà kẻ đang đứng trước cửa, chính là bác sĩ.
Hắn bị vô số sợi chỉ đỏ quấn vào, lít nha lít nhít, như bị mắc vào mạng nhện. Cách đó không xa, cả vùng không gian đã trông tựa như một vùng biển máu sâu không thấy đáy rồi.
Có hai bóng người với đang va chạm nhau một cách dữ dội với tốc độ cực nhanh, đến mức chỉ để lại tàn ảnh. Họ chém giết nhau như như dã thú, mãi cho đến khi một trong hai kẻ đó hộc máu lui lại.
Khi nhìn rõ hai người kia, tên mập lập tức biến sắc.
Người đàn ông mặc áo đen cần phải chống thanh đao xuống đất mới có thể miễn cưỡng đứng vững, chính là Vô.
Còn một người khác đang giẫm trên sóng máu mà tiến tới, cũng là Vô ~ nhưng là Vô mặt thiện đằng sau bức tranh.
Khi mặt thiện giẫm từng bước xuống, biển máu dưới chân anh ta cũng dần dần đổi màu. Sắc đỏ đáng sợ kia đã được gột rửa; nước biển dần quay về với sự thanh tịnh nguyên bản.
Những thi thể và tứ chỉ gãy vụn trôi nổi trên mặt biển dần được ánh sáng bao phũ, cuối cùng biến mất bặt tăm.
Thắng bại đã rõ.
Nhưng chẳng biết vì sao, khi nhìn đến tên Vô áo đen kia thì tên mập lại cảm thấy có chút đáng thương.
Trong khi ở bên cạnh, tiếng khóc nức nở của Lâm Thần lại mơ hồ khiến tên mập cảm thấy vô cùng bực bội. Cô cứ liên tục giở giọng cầu xin Vô tha thứ cho mình, bảo rằng mình không nên sáng tạo ra anh ta trong lúc tuyệt vọng.
Chính bản thân mình không thể thừa nhận, vậy cũng không nên bắt anh ta gánh chịu thay mình.
Sở dĩ anh ta trở nên như vậy, đều là lỗi của mình...
Và bây giờ, đã đến lúc kết thúc tất cả.
Từng bóng người lần lượt hiển hiện bên cạnh cánh cửa bằng đồng. Chúng rất mờ ảo, nhưng một vài kẻ trong số chúng lại tạo ra cảm giác đã từng quen biết với tên mập.
Sương mù bao phủ trên bầu trời dần tan đi, mọi thứ đều đang chuyển động theo chiều hướng tốt đẹp. Tuy nhiên, điều khiến tên mập càng ngạc nhiên hơn nữa chính là cánh cửa trước mặt bác sĩ lại đang rung mạnh, âm vang từng tiếng ong ong. Trạng thái hiện tại của bác sĩ rất kỳ lạ, như thể đầu óc anh ta đang bị một thứ gì đó giam cầm. Nhưng theo bản năng, tên mập lại cảm giác bác sĩ không hề gặp nguy hiểm.
Cánh cửa đó... dường như đang sinh ra một sự cộng hưởng - hoặc một ý nghĩa nào đó tương tự - với bác sĩ vào lúc này.
Mọi thứ xung quanh đang dần biến mất, bao gồm tất cả mọi người.
Một vầng hào quang mờ nhạt xuất hiện trên cánh cửa.
Cánh cửa ấy, hé ra một khe hở.
Như bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, dù đôi chân của bác sĩ không hề nhúc nhích nhưng thân thể của hắn lại bị đẩy tiến về phía trước. Hiện tại, một nửa người của hắn đã chui xuyên qua khe cửa.
Nhưng ngay khi tên mập cho rằng bác sĩ sẽ bước qua cánh cửa và xuất hiện từ phía sau, cánh cửa ấy lại đột ngột run rẩy một cách điên cuồng, như thể là có một luồng ý chí nào đó đang tác động đến.
Và nó bắt đầu đóng lại. Với tốc độ này, cơ thể của Giang Thành sẽ bị bẻ đôi.
Cánh cửa này đã tiếp nhận Giang Thành, nhưng ý chí của người chủ nhân đời trước vẫn còn ở lại bên trong cánh cửa. Nó đang tiến hành lần phản kháng sau cùng.
Không chần chừ thêm nữa, tên mập lao thẳng về phía cánh cửa ấy.
Anh ta không biết phải làm sao cả. Và cuối cùng, tên mập cứ xem cánh cửa này như một cánh cửa phổ thông trong thế giới thực, chỉ cần vươn tay, nắm chắc cánh cửa rồi gồng hết sức lực mà kéo mạnh ra bên ngoài.
Trục cửa âm vang từng tiếng két két...
Khi nhận thấy tốc độ đóng cửa đang chậm dần, tên mập thầm cảm thấy vui mừng.
Có hiệu quả rồi!
Anh ta bèn tăng dần sức mạnh, thế là cánh cửa cũng bắt đầu mở ra từng chút một. Giang Thành bắt đầu thanh tỉnh lại đôi chút, vội vàng liếc sang tên mập một cái rồi biến mất khỏi cánh cửa này.
Một khe hở đủ cho Giang Thành đi xuyên qua, vậy chắc chắn là không vừa với tên mập. Thế là, anh ta lại tiếp tục gồng mình, đẩy mở cánh cửa rộng ra hơn một chút.
Tựa như trường hợp trước lạ sau quen vậy, cánh cửa tiếp tục tương tác hiệu quả với tên mập và cuối cùng anh ta cũng rời khỏi được cánh cửa Ánh sáng và bóng tối trước mắt luân phiên đổi chỗ nhau - sau khi trở lại căn phòng quen thuộc - hai chân của tên mập như bị mềm nhữn ra. Anh ta gần như ngã quy xuống mặt đất, còn đôi tay cũng nặng nề như đang phải đeo chì.
Nhưng trước khi tự kiểm tra chính mình, anh ta trông thấy bác sĩ đang nằm sấp ở trước mặt mình, trên mặt đất gần đó.
"Bác sĩ." Tên mập chạy tới, ngồi xổm xuống: "Anh sao rồi?"
Anh nhận ra cơ thể của bác sĩ đang run rẩy, vừa định đỡ hắn ngồi lên ghế sô-pha thì không ngờ rằng, Giang Thành lại đẩy anh ta ra.
"Bác sĩ?"
Không đưa ra bất cứ một lý do gì, Giang Thành miễn cưỡng tự đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.
"Bác sĩ, anh không sao chứ?" Đứng trước cửa nhà vệ sinh, tên mập dường như cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vì vừa rời khỏi Ác mộng nên đầu óc của bản thân cũng đang rất hỗn loạn, không khác gì một vũng bùn.
Có rất nhiều khuôn mặt xuất hiện trong đầu anh ta lúc này, tựa như một đoạn trình chiếu video. Tuy nhiên, kỳ lạ là ở giữa những khuôn mặt đó lại bị ngăn cách bởi một lớp sương mù.
Ngay lúc anh ta đang muốn xua tan tầng sương mù ấy đi, cửa nhà vệ sinh đột ngột mở toang.
Bên trong rất tối.
Chỉ có thể mơ hồ trông thấy bác sĩ đang đứng trước gương, cúi đầu xuống, mở vòi nước rồi liên tục dội nước lạnh lên mặt.
Trông cứ như cả người hắn ta sắp sửa bốc cháy ngay thời điểm này.
Tên mập chưa bao giờ thấy bác sĩ như vậy cả.
May mắn thay, hành vi điên cuồng này chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn. Sau đó, bác sĩ xoay người bước ra ngoài, còn thuận tay cầm theo một chiếc khăn lông.
Chiếc khăn ướt sũng, vẫn còn liên tục nhỏ nước.
"Tôi không sao." Giang Thành thở hắt ra, nói: "Anh lên tầng nghỉ ngơi đi."
"Bác sĩ, anh đi từ từ thôi. Để tôi dìu anh." Trạng thái vừa rồi của bác sĩ hiển nhiên không ổn, thế nên tên mập vội vàng bước tới trước, đỡ lấy cánh tay của hắn.
Tên mập cảm giác được, cánh tay Giang Thành hơi run rẩy, tựa như đang muốn chếng cứ. Anh ta nhíu nhẹ chân mày, nhưng cũng còn tốt, rốt cuộc Giang Thành chẳng làm gì cả.
Khi quay người đi về phía cầu thang, tên mập luôn cảm thấy có gì đó bất thường tại nơi này, không chỉ là liên quan đến bác sĩ, mà còn là... môi trường xung quanh.
Cảm giác hiện tại giống như đang bị ai đó theo dõi vậy.
Tựa như nơi này vừa xuất hiện thêm một đôi mắt nào đó.
Hai người cùng nhau lên lầu; Giang Thành rút tay lại, một mình bước vào phòng ngủ.
Ngay khoảnh khắc mà tên mập xoay người, cái bóng của Giang Thành trên vách tường đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu.
Nhưng Giang Thành vẫn đang bước đi kia mà.